Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái càng thêm mỉa mai,
“Không dám?”
Soái học đệ lại quay đầu nhìn Thịnh Vị Ương, vì nữ thần, liều mạng!
Cho dù người đàn ông này lợi hại, anh cũng không kém nha! Tiên phong chủ lực trong đội bóng trường học, mang theo đại học E đoạt vài cúp vô địch bóng rổ giới cao đẳng đại học rồi!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái nghiêng người chắn một chút, bảo hộ Thịnh Vị Ương ở phía sau. Sh**t! Nhìn cái gì mà nhìn! Ai cho nhóc mẹ nó** nhìn bà xã của tôi!
Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi, cười đến vẻ mặt quỷ linh tinh.
Quả nhiên, sức mạnh ghen của quỷ ấu trĩ càng thêm lợi hại nha! Chỉ là thoạt nhìn sao lại đáng yêu như vậy chứ!
Chợt, soái học đệ gật đầu một cái thật mạnh,
“Vì nữ thần của tôi, ai thua người đó chạy lõa thể!”
Thịnh Vị Ương đã cười đến không còn hình dáng, hai má phiếm hồng, dựa vào trên cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, liên tục khen ngợi nói,
“Không tồi không tồi, nữ thần rất cảm động.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhịn không được muốn một chưởng đánh bẹp cô gái ngu xuẩn này xuống mặt đất.
Còn đặc biệt cảm động sao!
Soái học đệ đã làm vận động nóng thân thể rồi.
……
Thịnh Vị Ương ngước khuôn mặt nhỏ, đôi mắt xinh đẹp rơi đầy ánh sáng rực rỡ, cười xấu xa,
“Ba tuổi, anh lén nói cho em biết, có phải kỹ thuật chơi bóng rổ rất bưu hãn không? Đừng để cuối cùng anh nha thua cả em, lõa thể chạy vòng quanh bóng rổ một vòng thì em cũng mặc kệ anh đó!”