Vói vào váy ngủ, dọc theo lưng thơm phiến nộn trơn mịn chậm rãi hướng về phía trước, lòng bàn tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng ma sát.
Thịnh Vị Ương nhịn không được bên hông run lên, suýt làm vỡ vụn trứng gà luộc, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng xinh đẹp càn rỡ,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh đừng nhúc nhích, tay anh còn chưa có…… A……”
Một tiếng khẽ run duyên dáng hô to.
Bàn tay chọc hỏa của Hoàng Phủ Bạc Ái vòng đến phía trước, trực tiếp bao bọc lên hai tiểu bạch thỏ mềm mại trước ngực cô, lực độ vừa phải dùng sức xoa nắn.
Thịnh Vị Ương vừa muốn bắt lấy tay anh, lại bị một tay khác của anh giữ hai cổ tay nhỏ khóa lại, chợt đứng dậy, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô liền cúi người áp xuống.
Trứng gà nấu chín dọc theo chăn tơ tằm, rơi trên thảm,
……
Nhìn dung nhan tuyệt sắc tà mị của người đàn ông trước mắt, trong đôi mắt sâu không che dấu tình dục, gương mặt máu đỏ của Thịnh Vị Ương tựa như hoa anh túc nở rộ trong đêm khuya.
Theo bản năng cắn khóe môi nói,
“Hoàng Phủ ba tuổi, tôi vẫn là bệnh nhân……”
“Đã tốt rồi.” Hoàng Phủ Bạc Ái càng đè thấp gương mặt, cố ý gaawnh cắn vành tai nhu mềm của cô, giống như muốn nhỏ ra máu.
Thịnh Vị Ương mẫn cảm tránh né, lại càng thêm co rúm lại ở trong lòng ngực của Hoàng Phủ Bạc Ái.
“Hoàng Phủ ba tuổi anh --- ô** ô……”
Thịnh Vị Ương lại vừa mở miệng, người đàn ông liền chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô, ôn nhu phủ lên một nụ hôn, nhẹ nhàng mút cắn cánh môi của cô, trêu chọc giữa răng môi, cắn nuốt tất cả ngọt ngào của cô.
Hơi thở nam tính mãnh liệt che phủ chung quanh cô, cô tựa như một con mèo nhỏ kinh hoảng thất thố, mắt châu trong suốt lóe lên ánh sáng mê hoặc rối loại lại rất vô tội.
Sinh sôi câu dẫn người đàn ông.
Trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái chợt giật mình, môi mỏng tà hồng hướng về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi khéo léo, đôi mắt, mày liễu, cái trán của cô……
……