Khi Nam Tiểu Tố đi ra cửa nhà, khom lưng, lấy một loại chiến cảnh xung phong tìm hiểu tư thế quân địch, bước bước chân nhỏ vụn tiến về phía trước, mới vừa tới chỗ quẹo cua, khi nhìn thấy ven đường ngừng một chiếc xe thể thao Lamborghini bảnh bao, trong lòng giống như vang lên một đạo âm thanh,
“Con à, con vẫn là quá ngây thơ rồi……”
Cùng thời khắc đó, Nam Tiểu Tố nhìn thấy một đôi giày da Armani định chế dưới mí mắt của mình, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói ưu nhã mà lãnh đạm của người đàn ông,
“Tiểu Tố, em đang làm gì?”
……
Nháy mắt Nam Tiểu Tố có loại cảm giác bị người dẫm đến cái đuôi.
Đột nhiên cả kinh, biên độ động tác khoa trương nhảy dựng lên, nhìn người đàn ông trước mắt, khóe miệng hồng nhạt nâng lên một ý cười lưu manh, lớn tiếng nói,
“Không có gì! A! Tôi trẹo chân rồi!”
Nam Tiểu Tố thề, đây nhất định là lời nói dối ngu xuẩn vô tri nhất từ trước tới nay của cô!
Nói xong, Nam Tiểu Tố liền thuận thế vươn cánh tay dài đi xoa mắt cá chân của mình, vẻ mặt giả vờ “tôi thật sự rất đau”.
Kỳ Mộ Phi cúi đầu liếc mắt một cái, độ cong cười như không cười nơi khóe miệng kia càng thêm rõ ràng.
Không chờ Nam Tiểu Tố phản ứng kịp, trực tiếp khom lưng, một phen ôm ngang lấy Nam Tiểu Tố, xoay người lập tức đi về phía xe thể thao.
Nam Tiểu Tố lại ngừng máy ba giây đồng hồ, sau đó oa oa kêu to,
“Kỳ Mộ Phi, anh nha làm gì đó!”