Anh lần đầu tiên yêu, thậm chí chưa bao giờ được người yêu qua, cho nên không biết yêu như thế nào, nhưng đối với cô, luôn là rất bá đạo không được tự nhiên rồi lại ôn nhu làm cô đau lòng!
Sao cô có thể không cảm thụ được rốt cuộc anh có bao nhiêu quan tâm cô!
Thật là một kẻ ấu trĩ đại ngu ngốc!
Thịnh Vị Ương chớp chớp mắt tiễn, mặt mày yêu mị càng cười đến phong tình vạn chủng, trời mới biết bây giờ cô có bao nhiêu khẩn trương, làm thế nào cũng không giải được a a……
……
Thịnh Vị Ương gấp đến độ trên trán đều bốc lên một tầng mồ hôi mịn, ở dưới ánh đèn màu cam, phản xạ ánh sáng nhạt, thật giống như một chút màu sắc của ánh nắng chiều cuối cùng, cực kỳ dịu dàng.
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương nâng đầu,
Đôi mắt chảy ra ánh sáng mê li mà vô tội, quả thực mị hoặc nói không nên lời, tội nghiệp bĩu môi, giống như bị ủy khuất lớn lao,
“Ba tuổi, em không cởi được……”
Thịnh Vị Ương suýt đã lệ ròng chạy đi, thật là rất mất mặt đó, rất mất mặt!
┭┮﹏┭┮
……
Cô gái nhỏ mềm mại ôn nhu, thật giống như đặt tâm anh ở trên chảo dầu đốt củi, còn rải một phen hương liệu, bốc lên từng đợt mùi hương dụ người.
Cuối cùng một tia lý trí gắt gao căng chặt kia, tựa như dây thun đột nhiên chặt đứt, “Bằng” một tiếng, đạt tới điểm tới hạn, hoàn toàn hỏng mất!
Bàn tay Hoàng Phủ Bạc Ái siết chặt, trong không khí không ngừng ấm lên, chỉ nghe thấy một đạo tiếng vang ái muội,
“Roẹt……”
Anh lại cường ngạnh xé nát váy của cô!