Thịnh Vị Ương nghiêng thân mình nửa dựa vào đầu giường, bởi vì phía sau lưng bị thương, dáng ngồi thoạt nhìn có chút cứng đờ.
Cô nghiêng mặt, an tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nhìn cái gì, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào dừng ở trên sườn mặt của cô, lại mơ hồ nhiễm tái nhợt lần nữa.
Thoáng chốc, tim Hoàng Phủ Bạc Ái đau nhói, hung hăng phủi tay, xoay người liền đi đến phòng sách.
“Thiếu gia --” Bạc Tứ vô cùng hụt hơi hô, thật muốn dùng một cái tát trực tiếp đẩy mạnh thiếu gia bọn họ từ phía sau.
Khụ khụ, chỉ tiếc anh tuyệt không lá gan này →_→.
……
Trong phòng, Thịnh Vị Ương giật mình đột nhiên quay đầu, khuôn mặt nhỏ tinh linh xinh đẹp thoạt nhìn có chút dại ra.
Hoàng Phủ Bạc Ái tới sao?
Lại chỉ thấy được ngoài cửa phòng nửa mở, đứng Bạc Tứ và Bạc Tuyển, Bạc Tứ xấu hổ lôi kéo khóe miệng, muốn nói cái gì, lại không biết muốn nói gì.
Trong không khí còn lưu lại hương nước hoa nhàn nhạt trên người cô, vừa rồi, cô cảm giác được ánh mắt kia quá mức nôn nóng mãnh liệt, đâm cô thật sâu.
Thịnh Vị Ương lại xoay đầu đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Không biết có phải ánh mặt trời quá chói mắt hay không, đâm vào đôi mắt cô có chút chua sót trướng đau, lông mi cánh bướm run rẩy một trận.
Bỗng chốc, đỏ hốc mắt, một chút ánh sáng nhạt mất mát lướt qua đáy mắt trong giây lát.
Cô thậm chí không biết chính mình làm sai cái gì, chỉ là đi sân bay đón Jay, cho dù không có nói thật với Hoàng Phủ Bạc Ái, thật ra cô đã ăn xong bữa tối, chỉ là, anh cũng không đến mức phát tính tình lớn như vậy.
……
Nhà ăn vào một khắc kia, cô thấy được ánh sáng lạnh lùng khát máu trong mắt anh, anh muốn cô chết!
Kiệt Hận Thiên là ai?
Hiện tại cô sẽ biến thành như vậy đều là bởi vì người đàn ông kia, chỉ là, cô hoàn toàn không quen biết Kiệt Hận Thiên nào hết, lại vô duyên cớ vô cớ thừa nhận hết thảy.
Nhẹ nhàng, một giọt nước mắt nóng bỏng không hề dấu hiệu rơi xuống, nện ở trên mu bàn tay gầy nhỏ của cô, vỡ nát.