Thịnh Vị Ương nghiêng đầu sang một bên, gật gật,
“Cũng tốt.”
Thịnh Vị Ương hiểu ý tứ của Hoàng Phủ Bạc Ý, ngày mai bọn họ đi nước Mỹ là đi gặp mẹ ruột của ba tuổi, phỏng chừng mấy ngày nay cảm xúc Emp càng là kích động đến không thôi, hiện tại thân phận Tiểu Ý càng là xấu hổ, vẫn là nên hoãn lại thêm hai ngày.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái một phen ôm sát Thịnh Vị Ương, mổ hôn môi củ ấu phấn nộn của cô, vẻ mặt “Có vợ vạn sự đủ”.
Tập thể yên lặng lắc đầu, cứng họng nhìn nhau, Hoàng Phủ thật sự xong rồi, xong rồi!
Hoàng Phủ Bạc Ý đột nhiên lại cả kinh chợt nói,
“Chị dâu, giúp em chuyển một câu cho daddy, em rất nhớ ông ấy.”
Chợt, sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái biến đổi, đen mặt, lạnh lùng nghiêm túc phun một câu,
“Tiểu Ý, em muốn nói tự mình nói, Tiểu Vị Ương chỉ có thể nhớ anh.”
……
“Phốc……” Trong miệng Nam Tiểu Tố đang ăn quả nho, lập tức sặc ra, tập thể đều cười ầm.
Thịnh Vị Ương trực tiếp cười ngã vào trên vai Hoàng Phủ Bạc Ái, trong miệng liền hô,
“Ba tuổi, anh thật là đủ rồi nha.”
Chưa thấy qua ăn ghen đến khoa trương như vậy.
……
Vị đại thiếu kiêu ngạo nào đó còn lạnh như băng cong môi, một bộ dáng hung ác nếu em dám nói như vậy với lão già thúi anh liền ném bay em.
Lôi Nặc rốt cuộc không nhịn được một bụng nghẹn khuất mấy ngày nay, lật bàn vỗ ghế chỉ vào rống,
“Hoàng Phủ, cậu đến mức như vậy sao! Nhờ bà xã cậu chuyển lời, cũng không phải thật sự nói.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái chuyển một cái, lãnh mị tận xương, thưởng một câu,
“Vậy cậu đi theo nói với lão tử tôi đi.”