“Bởi vì, anh sợ anh luyến tiếc nhìn em rời đi, anh sợ anh sẽ nhịn không được xông lên đi giữ chặt em.”
Lôi Nặc chợt cúi đầu, gắt gao chế trụ tay cô,
“Tựa như bây giờ.”
Hoàng Phủ Bạc Ý cũng buông mí mắt xuống theo, nước mắt, nhỏ ở giữa mười ngón tay nắm chặt của hai người, thẩm thấu dọc theo khe hở.
……
“Thẳng đến năm em mười tám tuổi, em trưởng thành, anh có chút nhịn không được, anh sợ anh sẽ không giữ được em bên người anh, em liền sẽ bị người đàn ông thúi khác đoạt đi mất!”
Nói xong, ngữ khí của Lôi Nặc bắt đầu trở nên không tốt, đằng đằng sát khí vọt rống, sắc mặt tối sầm, đường nét tà mỹ bạo nộ đến cực điểm!
Tưởng tượng đến cô gái anh bảo hộ mười mấy năm, sắp bị người đàn ông khác bắt cóc, cái loại cảm giác này, thật anh mẹ nó cào tâm cào phổi!
Câu đó nói không sai, tựa như loại cải thìa nhà mình sắp bị đồ con lợn nhà người khác ủi đi!
Hơn nữa, cải thìa nhà anh còn là tinh phẩm quốc tế nhất! Bảo bối của anh nhiều năm như vậy! Dựa vào**!
Hoàng Phủ Bạc Ý hơi giật mình, nở nụ cười.
……
“Rốt cuộc chờ đến ngày lễ tốt nghiệp của em, anh liền bay đến nước Mỹ trước tiên, tính toán tỏ tình với em vào ngày đó, mặc kệ em t/m/d chơi ái ** muội hay là thật lòng với anh, anh đều muốn mang em đi!”
“Rắm **!” Hoàng Phủ Bạc Ý giận dữ, giơ tay lau nước mũi nước mắt lung tung, “Anh còn nói tỏ tình? Ngày lễ tốt nghiệp đó của em, anh hoàn toàn không có tới! Em vẫn luôn đợi anh!”