Hoàng Phủ Thí tức giận đến muốn trực tiếp đập chai rượu đỏ qua.
Mẹ nó**! Con nhóc ngu xuẩn này quả nhiên là chung một phe con sói phúc hắc với tiểu súc sinh kia! Cắn răng rít gào nói,
“Bữa cơm này không có độc!”
Thịnh Vị Ương biết nghe lời phải gật gật đầu,
“Emp, vậy cháu liền khởi động, vừa rồi cháu đã nhìn đến nước miếng chảy ròng!”
Hoàng Phủ Thí,
“……”
Quyết đoán, tức giận đến mặt đều vặn vẹo.
……
Thịnh Vị Ương ăn bò bít tết, không hổ là nhà hàng nước Pháp sa hoa ở thành phố E, hương vị này chính là không giống nhau.
Nhìn con nhóc đối diện hoàn toàn làm lơ chính mình, đỉnh đầu Hoàng Phủ Thí “soạt soạt soạt” vọt lửa giận lên, một đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo tuyệt sắc hận không thể muốn giết người.
Vì sao hai đứa này lại không sợ ông hả!
Rốt cuộc Thịnh Vị Ương buông dao nĩa xuống, cầm khăn ăn lau lau cái miệng nhỏ, ngẩng đầu, ngoan ngoãn cười nói,
“Emp, cháu ăn no.”
Hoàng Phủ Thí nhịn xuống xúc động ném nĩa qua, lạnh lùng liếc nhìn, một bộ dáng “Lão tử còn chưa ăn no, cô chờ đó cho tôi”, Thịnh Vị Ương lại nói tiếp,
“Emp, cháu có thể gọi thêm một phần không.”
Hoàng Phủ Thí suýt phun một ngụm rượu vang đỏ ra, thực khinh bỉ trợn trắng mắt,
“Cô là heo à! Ăn no còn ăn nữa!”