Qua một hồi lâu, hai người mới bình thường trở lại.
Hoàng Phủ Bạc Ái vùi đầu ở hõm vai tuyết trắng của Thịnh Vị Ương, nâng lên, nhìn thật sâu đôi mắt giống như hồng bảo thạch của cô.
Trên lông mi cô còn treo nước mắt khi kích tình, theo khóe mắt, nhẹ nhàng trượt xuống, lọt vào trong chăn tơ tằm.
Hoàng Phủ Bạc Ái vươn tay che lên mặt Thịnh Vị Ương, mặt cô rất nhỏ, mặt trứng ngỗng lớn cỡ bàn tay, trực tiếp đã bị che lại.
Hoàng Phủ Bạc Ái rất thích Thịnh Vị Ương lúc này, thu hồi nanh vuốt nhỏ dã man, hóa thành một con thỏ trắng nhỏ ôn nhu, mặc anh tận tình xoa nắn vỗ về, xoa tròn nắn dẹp.
Lòng bàn tay hơi thô ráp, nhẹ nhàng chà lau nơi nước mắt của cô lướt qua, hủy diệt nơi nước mắt tiếp xúc.
Bưng ở trong lòng bàn tay, dường như cô chính là bảo bối anh sủng nịnh nhất, không chấp nhận được cô chảy nửa giọt nước mắt.
……
Nhìn đáy mắt sâu đen của anh, ảnh ngược duy nhất là khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vô thố của cô, giống như khảm vào, sâu như vậy, sâu như thế.
Thịnh Vị Ương thậm chí đột nhiên có loại ảo giác, nhầm lẫn cho rằng anh yêu cô……
Khi Thịnh Vị Ương ý thức được suy nghĩ đó của mình, khuôn mặt nhỏ thấm hồng lập tức nhiễm lên càng đậm!
Thịnh Vị Ương, mày thật là điên rồi! Lại đang miên man suy nghĩ cái gì đó!
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn ra Thịnh Vị Ương tức giận, lại không biết cô đang bực cái gì, ngón tay thon dài ngừng ở đuôi lông mày của cô, bất an như muốn hủy diệt cô, môi mỏng hé mở,
“Ngoan một chút.”
“Ong”!
Đầu Thịnh Vị Ương lập tức nổ tung!