Bỗng chốc, Hoàng Phủ Bạc Ái thực lãnh diễm nhướng nhướng mày,
“Nếu em nói em muốn hẹn hò với anh, anh có thể sẽ suy xét một chút.”
Thịnh Vị Ương chớp chớp mắt, lôi kéo cánh tay anh lắc lư, ngữ khí làm nũng,
“Ba tuổi, bà xã của anh muốn cùng anh nắm tay nhỏ đi hẹn hò, được chứ?”
Hoàng Phủ Bạc Ái nghe đến quyết đoán lòng tôi viên mãn, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn một chút,
“Được!”
……
Thịnh Vị Ương đương nhiên biết, hoàn toàn không cần cô làm nũng, chỉ cần là cô nói, Hoàng Phủ Bạc Ái nhất định đáp ứng.
Chỉ là, tình yêu, hai người trả giá cho nhau, anh dùng toàn bộ thế giới tâm tư để yêu cô, cô cũng muốn cho anh một vạn phàn ôn nhu.
Khi Hoàng Phủ Bạc Ái ôm eo Thịnh Vị Ương, cùng nhau đi ra từ trong văn phòng, nghênh ngang xuống thang máy.
Lúc đi ở đại sảnh lầu một cao ốc, tin tức bát quái “Thiếu phu nhân tổng giám đốc đích thân tới”, liền lấy tốc độ mỗi giây liền có mấy ngàn triệu héc (đơn vị đo dao động), khủng bố nổ mạnh truyền khắp toàn bộ bên trong tập đoàn!
Đám cán bộ lãnh đạo lui tới trong đại sảnh, đầu tiên là chợt trợn tròn tròng mắt, mặt đầy trạng thái chấn động, sau đó bị người bên cạnh đẩy một phen phản ứng kịp, vội vàng dừng lại cung kính kêu lên,
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc phu nhân.”
Hai vợ chồng kiêu ngạo nào đó vẫn duy trì động tác nhất trí cao độ, khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt băng sơn của vị tổng giám đốc nào đó không đổi mặt lạnh, tổng giám đốc phu nhân nào đó lại cười đến lòng người ấm áp.
Hai vợ chồng còn giao lưu ánh mắt,
“Ba tuổi, em cảm thấy hiện tại chính em cảm giác bành trướng đến độ muốn bay lên!”
“Cứ việc bay, ai bảo em là tổng giám đốc phu nhân của anh chứ!”
“Ha ha ha……”