Thịnh Vị Ương nhẹ nhàng cười một tiếng, mắt đào hoa liễm diễm tùy tiện rơi ở đôi mắt sâu đen của người đàn ông,
“Bởi vì bổn tiểu thư là thể chất hương phi.”
“Cô cút đi!” Hoàng Phủ Bạc Ái khinh bỉ liếc mắt xem thường một cái, ngữ khí khinh thường, “Còn thể chất hương phi, thật không biết xấu hổ.”
Thịnh Vị Ương cũng không tức giận, khuôn mặt nhỏ thuần lương nhìn anh, hỏi lại một câu,
“Vậy bằng không anh giải thích đi?”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “…… Hừ!”
Con báo nhỏ nào đó lại kiêu ngạo nhếch cái đuôi lên, cười đến mặt mày càn rỡ, cực kỳ xinh đẹp.
“Đúng rồi, Hoàng Phủ ba tuổi,” Thịnh Vị Ương bỗng nhiên nhớ tới hôm nay Jay gọi điện thoại cho cô, “Thứ Bảy này tôi muốn đi ra ngoài, Jay tìm tôi có việc.”
Bỗng chốc, ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái tối sầm lại.
Thịnh Vị Ương cũng không có thấy tia sáng lạnh thoáng qua rồi biến mất ở đáy mắt của anh, chỉ nghe thấy giọng nói trầm lãnh của anh,
“Ngày đó cô phải cùng tôi đi tham gia một bữa tiệc tối.”
……
Thịnh Vị Ương hơi giật mình, nâng ngón tay chỉ ngược chóp mũi của mình,
“Vì sao tôi cũng phải đi?”
Hoàng Phủ Bạc Ái cắn răng hung ác nham hiểm nói, “Cô là Hoàng Phủ thiếu phu nhân, cô nói cô vì sao phải đi?!”
Thịnh Vị Ương, “……”
Nhìn người đàn ông một bộ dáng tàn lệ “Cô dám không đi xem tôi thu thập cô như thế nào”, khóe mắt Thịnh Vị Ương co giật, gật đầu.
“Hừ!” Vị nam ấu trĩ nào đó lại lãnh diễm liếc mắt một cái.
Thịnh Vị Ương tùy ý ném ánh mắt, lại nhìn thấy Hoàng Phủ Bạc Ái cong hai chân lên, tảng lớn xanh tím trên đầu gối, thậm chí đều đã xanh đen, nhìn đến thậm chí nhìn thấy mà ghê người.
Đó là do hôm nay EMP hung hăng đá anh một cước kia đi.