Khi Hoàng Phủ Bạc Ái một chân đá văng cửa WC nam ra, liền nhìn thấy Vương Thiếu đè lên trên người Thịnh Vị Ương, giơ bàn tay lên liền muốn tát lên trên mặt cô.
Chợt ---
Cả người Hoàng Phủ Bạc Ái lệ khí cuồn cuộn!
Đường cong hoa lệ, hung ác nham hiểm tựa như ác ma, trong đầu chỉ có một suy nghĩ,
Con nhóc thúi kia, cho dù muốn thu thập, cũng chỉ có thể là anh! Anh muốn hoàn toàn xé bỏ vẻ dối trá tốt đẹp giống như thiên sứ của cô……
Gầ như là trong nháy mắt bàn tay rơi xuống, Hoàng Phủ Bạc Ái liến tới, trở tay một cái.
Trong không khí tịch mịch, “răng rắc”, chỉ nghe thấy một đạo tiếng vang quỷ dị, cánh tay người đàn ông lại có thể cứ như vậy bị cường ngạnh vặn gãy.
……
Thậm chí người đàn ông còn không kịp kêu thảm thiết, lại bị một chân đá vào ngực.
Vương Thiếu trên mặt đất giống như quả bóng lăn, sau khi quay cuồng mấy mét, cường ngạnh đụng vào trên vách tường.
Vương Thiếu đau đến khom lưng quỳ rạp trên mặt đất, nhìn người đàn ông đi từng bước đến trước mặt, nhịn không được cả người hoảng sợ run rẩy.
Người đàn ông này, giống như…… Ma quỷ!
Vương Thiếu vừa muốn cầu xin tha thứ, chân thon dài của Hoàng Phủ Bạc Ái, đã lạnh lùng đạp lên trên ngực nứt xương của hắn ta.
Trong phút chốc, khóe môi tà hồng hơi nhướng lên một chút.
Xương ngực vỡ ra, liền hoàn toàn nát……
Vương Thiếu bỗng chốc trừng mắt, đồng tử khó có thể tin phóng đại, một hơi không nâng lên được, mí mắt trắng dã, đau đến ngất đi.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái xoay người, đi đến trước mặt Thịnh Vị Ương, hơi cúi người, khóe mắt tà ác khẽ nhướng, lạnh lùng nhìn người phụ nữ bên chân bằng nửa con mắt.
Thịnh Vị Ương khó khăn chống đỡ ngồi ở trên sàn nhà.
Đầu kiêu ngạo buông xuống, tóc dài trên trán tản ra, đôi tay gắt gao bao bọc cuộn cong đầu gối lại, váy tuyết trắng hỗn độn, khẽ run rẩy không thể nhận ra.
Tựa như một đóa bạch lan suy kiệt khô héo.
Mắt Hoàng Phủ Bạc Ái liền nhíu lại, có chút bực mình đá đá chân Thịnh Vị Ương,
“Này, phụ nữ, còn chưa có chết liền hô một tiếng cho tôi!”
Trong phút chốc, thân mình Thịnh Vị Ương cứng đờ.
Giống như là nhảy ra từ lốc xoáy, chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận mắt lạnh tức giận không hiểu của Hoàng Phủ Bạc Ái, khóe mắt mê mang lại có thể cười,
“Vị Ương, không khóc.”
Cô tên Vị Ương?
Đợi khi Hoàng Phủ Bạc Ái thấy rõ ràng, ánh mắt lại đột nhiên chấn động, mặt băng sơn vạn năm không đổi, chợt, kinh sợ.
Không đúng, là kinh diễm!
Ánh mắt vĩnh viễn lạnh băng của Bạc Ái sinh sôi kinh diễm……