Thịnh Vị Ương lại cả kinh khẽ hô một tiếng, sợ tới mức suýt ngã xuống từ trên bàn đu dây, Hoàng Phủ Bạc Ái tay mắt lanh lẹ ổn định dây treo bàn đu dây, đen mặt rống cô,
“Cô hoảng cái gì! Rơi xuống ngã chết cô!”
Thịnh Vị Ương sờ sờ ngực của mình, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Vô nghĩa! Cho dù bình thường xem nhiều phim phạm tội, nhưng cô cũng là công dân bình thường tốt đẹp, nghe được từ máu tanh “Giết người”, cô không có khả năng tiếp tục mông vững vàng ngồi uống nước trái cây nữa!
……
Thịnh Vị Ương thấp thỏm bất an nhìn anh,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh có muốn nhiều bảo vệ hơn một chút không?”
“Không cần,” Hoàng Phủ Bạc Ái cho rằng Thịnh Vị Ương là lo lắng cho an toàn của mình, thần sắc lạnh lẽo rút đi một chút, “Không ai giết được tôi.”
“Tôi đương nhiên biết anh ngưu bức hò hét!”
Không chờ Hoàng Phủ Bạc Ái kiêu ngạo nhướng mày, liền nghe thấy Thịnh Vị Ương nói tiếp,
“Hoàng Phủ ba tuổi, ý tứ của tôi là, chẳng may người ta không giết được anh, lại không hiểu tình huống thực tế, tựa như trong phim trói tôi đi làm con tin, nói chuyện điều kiện linh tinh gì đó với anh, sau đó không được liền xé phiếu!”
“Giữa hai chúng ta vốn chỉ là hôn nhân khế ước giả, anh khẳng định sẽ không vì tôi mà đáp ứng người ta, vậy chẳng phải mạng nhỏ của tôi liền xong à, chết còn oan hơn cả Đậu Nga!”
Thịnh Vị Ương càng nói càng kích động, khuôn mặt nhỏ trắng nõn gấp đến độ một mảnh hồng hào.
Sắc mặt âm trầm của Hoàng Phủ Bạc Ái lại càng ngày càng đen, rất có cảm giác khúc nhạc dạo bão táp đột kích.
Chợt, ấn đường nhảy dựng, thô bạo gào thét,
“Thịnh Vị Ương, cô câm miệng!” --
Náo loạn nửa ngày là chính anh tự mình đa tình, con báo nhỏ này hoàn toàn đều không lo lắng cho anh!
……