Thịnh Vị Ương dựa vào trên lưng giường, bỗng nhiên, di động bên gối chấn động một chút, là Hoàng Phủ Bạc Ái gửi tin nâắn tới,
“Đang làm gì?”
……
Thịnh Vị Ương theo bản năng bẹp khóe miệng, quả nhiên là tác phong của Hoàng Phủ Sith, ngữ khí gửi tin nhắn cũng là kém như vậy! Ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng biên soạn,
“Nhàm chán, phát ngốc.”
Sau khi gửi đi thành công, Thịnh Vị Ương liền ném di động, xuống giường đi toilet, lúc trở về lần nữa, Hoàng Phủ Bạc Ái đã sớm trả lời tin nhắn,
“Cô vừa mới mơ thấy ác mộng?”
Tay nhỏ của Thịnh Vị Ương cứng đờ một chút, đoán được hẳn là Bạc Tứ hoặc là Bạc Tuyển báo với Hoàng Phủ Bạc Ái, cũng không có dấu diếm, đơn giản trở về từ “Ừ”.
Trong văn phòng, Hoàng Phủ Bạc Ái đợi khoảng năm phút đồng hồ, mới nhận được tin nhắn hồi đáp của Thịnh Vị Ương, cho rằng cô bởi vì mơ thấy ác mộng nên tâm tình còn chưa hòa hoãn lại.
Chợt ấn đường khẽ nhíu, lại hồi đáp,
“Cô đây chính là rãnh rỗi!”
Thịnh Vị Ương, “……”
……
Không đợi cô hồi đáp, Hoàng Phủ Bạc Ái lại gửi tin nhắn tới, “Bằng không cô và khuê mật kia của cô cùng nhau đi ra ngoài dạo phố, để cho cô khỏi suy nghĩ lung tung nữa!”
Khóe môi Thịnh Vị Ương hung hăng kéo một cái, cô cũng không muốn mơ thấy ác mộng nha! Đây là cô có thể khống chế sao? Ngón tay non mịn hung hăng chọc một cái,
“Hôm nay tôi không muốn đi đâu hết!”
Ấn đường của Hoàng Phủ Bạc Ái nhảy dựng.
Tựa hồ rốt cuộc ý thức được ngữ khí nói chuyện của mình có chút quá đáng, sau khi soạn tin nhắn gửi đi lần nữa, bỗng chốc, bên tai lại có chút phiếm hồng mơ hồ.
Thịnh Vị Ương nhìn hồi đáp của Hoàng Phủ Bạc Ái, nhịn không được tay nhỏ run lên, suýt ném rơi điện thoại, mắt đào hoa tròn xoe trừng đến lớn nhất, trong miệng đọc ra tiếng,
“Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.”