Kỳ Mộ Phi một tay nắm tay lái, mày kiếm lạnh lùng tà tà khẽ nhướng,
“Ý tứ của tôi là, không phải cậu tính toán cưới Nhan Chỉ Nhị sao, nhắc nhở cậu đừng lại phát tình chọc đào hoa, chẳng may lại bị người ta đá, đừng tới tìm tôi khóc.”
Sở Nam Xuyên, “…… Cút!”
……
Trên xe taxi, vẻ mặt Nam Tiểu Tố lo lắng nhìn Hạ Mộc Cẩn, vừa rồi lúc lên xe cả người cô ấy thật giống như đánh mất linh hồn nhỏ bé, hiện tại mới tốt hơn một chút.
“Hoa Hoa, có phải cậu không thoải mái không?” Nam Tiểu Tố quan tâm hỏi.
Mắt tiễn ướt át ngưng đọng của Hạ Mộc Cẩn khẽ run lên, lắc đầu.
Nam Tiểu Tố vẫn là không yên tâm, lại thăm dò hỏi,
“Hoa Hoa, có phải cậu nhận thức Sở thiếu không?”
Hạ Mộc Cẩn lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh,
“Không quen biết.”
“Vậy sao vừa rồi cậu lại đột nhiên trở nên……”
“Bởi vì Sở thiếu lớn lên rất giống một người tớ quen biết.”
“Ai?” Nam Tiểu Tố vẫn là bán tín bán nghi, vẻ mặt bát quái, “Hoa Hoa, sẽ không phải là bạn trai của cậu chứ?!”
Hạ Mộc Cẩn dịu dàng cười một tiếng, ánh mắt ảm đạm cũng nhiễm lên vài phần nhu ý, tràn ngập trong ánh trăng chiếu vào cửa sổ xe,
“Không phải! Về sau có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu quen biết.”
“Cậu nói đó nha!” Nam Tiểu Tố rất lưu manh cười xấu xa, “Tớ ngược lại muốn nhìn đến tột cùng có bao nhiêu giống, lại có thể dọa Hoa Hoa của tớ khiếp sợ thành đức hạnh kia!”
“Được.”