Bàn tay Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ bóp một cái, càng thêm bảo hộ chặt thân mình nhu mềm ở trong lòng ngực, giọng nói lãnh mị cực kỳ bá đạo,
“Ngoài trừ anh, ai đều không thể động đến em.”
Thịnh Vị Ương nao nao, lập tức lại cười đến mắt đào hoa tràn ngập,
“Vậy chẳng may mẹ anh không thích em thì làm sao bây giờ”
“Không có khả năng.”
“Vì sao”
“Không phải chính em nói người gặp người thích, hoa gặp hoa nở sao”
Thịnh Vị Ương, “....”
Khóe mắt yên lặng co giật, giờ phút này nội tâm cô có một vạn con dê đà đang lao nhanh, ba tuổi, có người an ủi như vậy sao, cô nói chính là vấn đề rất hiện thực nha
“Nghĩ lung tung rối loạn cái gì” Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ bóp sau gáy Thịnh Vị Ương một chút, dùng sức xoa nhẹ khuôn mặt nhăn chặt của cô, ngữ khí ác ngoan, “Em chỉ cần khiến anh vui vẻ là được”
Thịnh Vị Ương đột nhiên chợt nhếch miệng, cố ý cười đến cực kỳ nịnh nọt,
“Hoàng Phủ thiếu gia, vậy em liền nịnh bợ anh nha~~~”
Hoàng Phủ Bạc Ái đặc biệt ghét bỏ liếc xéo mắt,
“Cút, cười đến xấu muốn chết”
Nếu cô có thể nịnh bợ anh, anh còn sẽ mỗi ngày bị cô chọc giận đến thất khiếu bốc khói sao, mỗ nam lại oán hận cắn chặt răng, con báo nhỏ đáng chết này
Thịnh Vị Ương thè lưỡi, khoe khoang đến nhếch cái đuôi khổng tước lên,
“Được rồi, vậy em liền giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền”
Nói xong, còn đặc biệt dũng cảm ưỡn ngực, dương móng vuốt vỗ vỗ.