Mỗ nữ nói đến vẻ mặt thần khí, khóe miệng tím bầm cười đến trực tiếp run rẩy.
Kỳ Mộ Phi nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó một chân nhấn ga, ở dưới đường cái phồn tinh, một chiếc xe thể thao Lamborghini nghênh ngang vọt đi.
“Kỳ nhị thiếu, xin hỏi anh muốn mang tôi đi đâu” Trong xe thể thao, mỗ nữ dùng vẻ mặt cảnh giác hỏi.
Người đàn ông nhìn cũng chưa liếc nhìn cô một cái,
“Không phải cô muốn về nhà à”
“....” Đôi mắt mỗ nữ vòng vo liếc nhìn một cái, tiếp đó nói, “Anh có thể có lòng tốt như vậy”
Thần sắc người đàn ông bình tĩnh trở về một câu,
“Thủ trưởng quan tâm cấp dưới, nên làm.”
Dạ dày mỗ nữ chua xót trào ngược một trận,
“Chủ nghĩa tư bản tội ác thiện tâm đại phát, Kỳ nhị thiếu, anh nói lời này không cảm thấy ghê tởm chính mình ư”
Mỗ nam, “.....”
Mười phút sau, Lamborghini dừng lại bên lề trước tiểu khu một ngôi nhà.
Hai tròng mắt của Nam Tiểu Tố tựa như rồng phun lửa gắt gao trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh,
“Anh lại có thể đến địa chỉ nhà của tôi cũng điều tra, anh có cần xấu xa như vậy không”
Kỳ Mộ Phi hơi nghiêng gương mặt sang, ngữ khí thản nhiên,
“Nhân viên vào công ty đều sẽ điền một phần hồ sơ tư liệu cá nhân kỹ càng tỉ mỉ, tin tưởng Nam tiểu thư hẳn là sẽ không quên.”
Khóe môi Nam Tiểu Tố run lên, “Ách”
Được rồi, cô lại trách lầm anh.