Nhìn đôi mắt châu của cô thoáng chốc liền ảm đạm buông xuống, cô đang khổ sở? Vì người cô đã từng yêu?
Ngực Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên rầu rĩ, một trận bực bội không hiểu, chợt ném rơi bút máy trong tay, rống to,
“Vậy cũng không được!”
Thịnh Vị Ương gấp đến độ trực tiếp kéo cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái lại,
“Thật sự cũng chỉ là bạn bè mà thôi, người ta trở về từ nước ngoài thật xa, gặp mặt thăm hỏi một chút.”
“Anh ta không có bạn bè khác sao, cần cô thăm hỏi.” Hoàng Phủ Bạc Ái hừ một tiếng, ngữ khí trầm lãnh càng thêm không tốt.
“Anh --” Thịnh Vị Ương đột nhiên ngẩn người, nghĩ nghĩ, giống như ngoại trừ cô, cô chưa từng gặp qua bạn bè khác của Jay.
Thịnh Vị Ương sờ sờ lỗ mũi, tiếp tục nói,
“…… Đúng nha.”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại khinh thường liếc mắt nhìn Thịnh Vị Ương một cái, Thịnh Vị Ương lại có thể bắt lấy cánh tay anh nhẹ nhàng đung đưa,
“Được không, Hoàng Phủ Bạc Ái, được không hả?”
Cô lại có thể làm nũng với anh!
Ấn đường Hoàng Phủ Bạc Ái nhảy dựng.
Nhìn cô chu cái miệng nhỏ anh đào, giọng nói nhu mềm, khiến anh nhớ tới đêm qua cô ở dưới thân anh, cố ý trêu chọc cọ xát cô làm cô một lần lại một lần gọi anh là “Bạc Ái ca ca”, suýt nữa đã gật đầu đáp ứng rồi.
Khóe môi hồng nhạt khẽ nhướng, Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn tay nhỏ bắt lấy của cô,
“Gọi một tiếng Bạc Ái ca ca tôi liền đáp ứng cô.”
“Anh --!” Da thịt tuyết trắng của Thịnh Vị Ương trực tiếp bạo hồng như tôm hùm nhỏ xào chín, nháy mắt đỏ hồng, “Không biết xấu hổ!”
Nụ cười tà ác xấu xa của người đàn ông càng sâu, cố ý lãnh diễm thoáng nhìn,
“Không gọi thì thôi, ngày mai chỗ nào cũng không cho phép đi.”