Diệp Quân Lâm hỏi. Với vai trò tổng chỉ huy chín chiến khu lớn, Diệp Quân Lâm rất bận bịu.
Nhưng với cái danh lữ đoàn Viêm Hoàng quen thuộc với mình này, mỗi một người anh đều nắm rõ.
Duy nhất cái tên Chí Hồng Doãn này thì lạ hoắc. Cổ Phong cười nói: “Tướng quân, người này tôi biết rõ! Vì tôi từng chữa bệnh cho ông ta!”
“Không phải một người trong lữ đoàn Viêm Hoàng, mà là ở đội khác.
Ông ta vốn là một kẻ đào ngũ bị địch bắt được, sau đó được người của chúng ta cứu ra, vì ông ta biết được một số chuyện cơ mật nên cứ nhốt ở đó.
Mỗi năm lại viết một bức thư cho người nhà, chắc là vì mặt mũi nên nói bản thân thuộc lữ đoàn Viêm Hoàngf“
Diệp Quân Lâm bật cười: “Vậy thì thật là, ông ta nói mình là thành viên của lữ đoàn Viêm Hoàng, sau đó người nhà họ Chí lại truyên nhau rằng ông ta là đại tướng!”
Chí Đông Phương sao ông có thể nghĩ được đại tướng Chí Hông Doãn mà mình vẫn tự hào lại là một kẻ đào ngũ chứ? Ông ta không phải người trong lữ đoàn Viêm Hoàng, mà là bị nhốt ở lữ đoàn Viêm Hoàng! Tất cả mọi người đều thấy thật khôi hài.
Đây căn bản là một trò hê. Chí Đông Phương có thể viết ra được tò mệnh lệnh này cũng thật xuất sắc. “Tướng quân, tôi nên làm thể nào? Nhà họ Chí nói rồi…
người nhận lệnh phải phục tùng quân pháp!”
Cổ Phong cười nói. Mọi người nghe vậy cũng cười ồ lên.
Dám ở trước mặt chiến thần Côn Luân nói chuyện phục tùng quân pháp? “Mẹ nhà chúng nó chứ!”
Diệp Quân Lâm tức giận ra lệnh: “Người đâu, viết một bức thư trả lòi!”
Rất nhanh, nhà họ Chí ở Lâm Hải đã nhận được thư phản hổi. Bên trên chỉ viết một hàng chữ: Chí Hồng Doãn là thằng chó nào? Muốn chữa bệnh thì Chí Đông Phương hãy tự mình quỳ xuống xin phép! Nhìn thấy hàng chữ này, Chí Đông Phương tức đến run cả người. “Dám nói Chí Hồng Doãn con trai ta là thăng chớ? Lời này là muốn tạo phản ư? Con trai ta là đại tướng thân tín dưới trướng chiến thần Côn Luân – tướng quân của lữ đoàn Viêm Hoàng, bét nhất cũng sẽ là thiếu tướng quân! Mày dám nói nó là thăng cho? Nghịch lí gì thế này! Chi một tên bác sĩ còn con mà đám ngông cuồng như vậy! Thật sự là sợ bản thân sống quá lâu rôi!”
Chí Đông Phương tức đến mức muốn bốc khói.
“Ông nội, cháu thấy bức thư Cổ Phong trả lời này giống lời của Diệp Quân Lâm viết thì đúng hơn!” Chí Tiềm Long nói.
“Cái gì? Diệp Quân Lâm?” Chí Đông Phương hoài nghi. “Hay lắm cái thằng Diệp Quân Lâm!
Mày chỉ là thằng du côn cặn bã mà dám xem thường ta! Mày làm gì có tư cách!”
Chí Đông Phương tức đến muốn băm chết Diệp Quân Lâm.
“Bây giờ làm thế nào? Các người bảo việc này phải xử lý thế nào?”
“Chuyện này khó đấy, Diệp Quân Lâm cũng được coi là kẻ có chút thủ đoạn, cộng thêm việc hắn ở cùng bọn xã hội đen nên việc phái mấy người tầm thường đi căn bản cũng không thể trừ khử được hắn”
“Nhưng nếu điều động cao thủ thì chắc chắn sẽ bị chiến thần Côn Luân phát hiện.
” Chí Tiềm Long ôm đầu hét: “Làm sao đây!”“
Chí Đông Phương không ngờ rằng nhà họ Chí đường đường là một dòng họ quyền quý cao sang mà lại không làm gì nổi một tên lưu manh côn đồ nhỏ bé.
“Chỉ đành đi bước nào hay bước ấy thôi!” Không có sự quấy nhiễu của nhà họ Chí, Cố Phong coi như có thể yên tâm mà điều trị trong vòng một tuân.
Chuẩn bị đầy đủ thảo dược xong mới lên đường trở lại chiến khu biên giới phía Bắc.
Tốc độ hồi phục của Trịnh Thiết Hàm rất nhanh.