Đây giống như một giao dịch tạo ra lợi nhuận mà không mất tiền.
Bản thân không cần phải làm gì cả.
Giữ được mạng sống của con trai, lại còn gặt hái được công lao to lớn.
Hoàng Mộ Phong sau này sẽ trở thành anh hùng của Lạc Việt.
Bọn họ đúng thật là giỏi tính toán.
“Tiếp theo đây, chúng ta chỉ cần chờ tin chiến thắng thôi!” Ai ai cũng tỏ vẻ đắc chí.
Lý Hồng Thắng và những người khác cũng mỉm cười.
Vừa nãy còn sợ Diệp Lâm Quân sẽ vì thể mà được trở mình.
Nhưng cũng may, Diệp Lâm Quân liêu mạng đổ máu, nhưng công lao lại được tính cho Hoàng Mộ Phong Lý Từ Nhiệm siết chặt tay, cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhưng cô chỉ hy vọng Diệp Lâm Quân có thể bình an trở về là được rồi, có vinh quang hay không cũng không quan trọng.
Đặc biệt khi nhìn thấy tứ tiểu long dẫn đắt cả đội quân cảm tử trong tư thế bất khả chiến bại, cô lại càng cảm thấy yên tâm hơn.
“Tứ tiểu long, cố lên! Nhất định phải thắng! Đưa chồng của tôi còn sống trở vê!” Lý Từ Nhiệm thâm cầu nguyện.
Trong căn cứ Thiên Sơn. . Truyện Ngôn Tình
Tử tiểu long dẫn dắt cả đội quân cảm tử càng chiến càng hăng.
Quét sạch kẻ địch đễ như bẻ cành khô.
Chẳng bao lâu, đại quân Bắc Ma cũng không cản được bọn họ.
Khoảng cách với Bắc Ma càng lúc càng gần.
“Bắc Ma ông chạy đâu cho thoát?” Tứ tiểu long nhìn Bắc Ma bằng ánh mắt khinh thường, hống hách.
“Mấy cao thủ của liên minh báo thù đâu? Bọn họ đâu rồi? Ta bảo bọn họ mai phục ở bên phải mà, sao không thấy người đâu?” Bắc Ma tức giận hỏi.
Theo sắp xếp của gã, bên phải còn có một toán cao thủ liên minh báo thù mai phục.
Nếu như hợp tác với thủ hạ của gã bao vây lấy đội quân cảm tử, e rằng bọn họ bây giờ chẳng còn ai có thể sống sót.
Thế nhưng đám người này lại đột nhiên biến mất.
“Chúng tôi cũng không biết, đám người liên minh báo thù này không đáng tin!” Bắc Ma gật đầu: “Ta biết bọn họ không đáng tin”
Chúng đâu biết rằng bây giò liên minh báo thù đang bận giao chiến với đám người của Diệp Lâm Quân.
Bọn họ đang giữ chân kìm hãm liên minh báo thù lại.
Nói cách khác, bọn họ là đang cứu đám người của đội quân cảm tử.
Bắc Ma nhìn tình cảnh như sắp bại trận, hừ lạnh một tiếng: “Một lũ ăn hại!”
Tuy thủ hạ của gã có không ít người, nhưng đều là những đám ô hợp.
Đồng Thú hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói người khác, ông cũng là phế vật!”
Nghe ýậy, Bắc Mạ bật cười thay vì tức giận.
Những kẻ ngu xuẩn vô tri thật nực cười!
“Hôm nay, bọn ta sẽ phanh thây ông tại đây!
Nói cho mọi người trên thế giới biết, Bắc Ma chẳng là cái thá gì!”
Bốn người Tiểu thần quân di chuyển.
Công thủ xông về phía Bắc Ma.
Mỗi người làm ầm vang một trận, khiến trời đất rung chuyển, đỉnh núi sụp lở.
Bọn họ mới thể hiện ra sức mạnh thật sự của mình.