Tuy trên người Đoạn Thiên Dương có khí thế, nhưng lại thỏa hiệp với cuộc sống nhiều hon.
Lại nhìn cách anh ta ăn mặc, chắc chắn anh ta đã từng sống cuộc sống nghèo túng.
Thấy vậy, cô ta không có một chút hứng thú nào.
“Được rồi, Diệp Quân Lâm, nhóm người Thẩm gia ban nãy kia đâu? Không phải bọn họ tới tìm anh báo thù sao? Tại sao không thấy đâu?”
Phương Tử Tình tò mò hỏi.
“Bọn họ bị doạ chạy rồi! Chờ xem, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tới xin lỗi tôi!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Hừ, Thẩm gia xin lỗi anh? Anh điên rồi sao?”
Phương Tử Tình hề không tin.
Lý Tử Nhiễm cũng không tin.
Đoạn Thiên Dương cười nói: “Đúng lúc tôi gặp chuyện này, tôi đã thảo luận với ông Thẩm, ông ấy bằng lòng không truy cứu chuyện của Phác Quốc Xương nữa!”
: Phương Tử Tình cười lạnh nói: “Anh cho rằng anh là ai? Thắm Mặc Sơn sẽ nghe lời anh?”
Lập tức, Lý Tử Nhiễm gọi điện thoại xác nhận.
“Tử Tình, là thật, Thẳm gia không truy cứu nữa!”
Lý Tử Nhiễm vui mừng nói.
“Hả? Còn có chuyện này?”
Phương Tử Tình suy nghĩ lại nói: “Hừ, muốn nói thì cũng là ổng Thẩm người ta cao thượng, không truy cứu mấy nhân vật nhỏ các người!”
Đoạn Thiên Dương chỉ cười, không nói chuyện.
Một bên khác, bên trong sơn trang Tô Hàng.
“Thưa ngài, tôi đã phái người điều tra, nhưng không tra được người thân của tổng tư lệnh Đoạn là ai?”
Quản gia nói với vẻ mặt thất vọng.
Thâm Mặc Sơn nói: “Chuyện này tôi đã dự liệu được, phải nói rằng chúng ta đã biết lâu rồi.”
“Như thế này đi, phái người đi theo tổng tư lệnh Đoạn, thì sẽ biết người thân của tổng tư lệnh Đoạn là ai.”
“Lão gia không được!”
Thẩm Lãng lập tức từ chối.
“Hả? Sao vậy?”
Thâm Mặc Sơn hỏi.
“Thực lực của tổng tư lệnh Đoạn sâu không lường được, tôi đã giao thủ với anh ta, anh ta không hề kém hơn tôi. Ông mà phái người đi theo dõi, thì chắc chắn sẽ bị phát hiện!”
Thẩm Lãng nói.
“Cái gì? Một vị tổng tư lệnh mà cũng kinh khủng như vậy?”
Thẩm Thanh Phong hít khí lạnh.
“Xem ra lời đồn đãi người ở Viêm Hoàng Thiết Lữ là chiến thần không phải là giải”
“Chúng ta vẫn nên chuẩn bị tốt cho buổi lễ!”
Thảm Mặc Sơn nhìn Thâm Tâm Di: “Tâm Di, đến lúc đó tốt nhất cháu nên ăn mặc tử tế! Lấy dáng vẻ đẹp nhát để dự!”
“Hả? Vì sao lại như vậy hả ông?”
Thảm Tâm Di có vài phần khó hiểu.
“Nghe nói tướng quân Côn Luân hơn hai mươi tuổi, vẫn còn độc thân. Nếu cậu ta nhìn trúng cháu thì sao?”
Thẩm Mặc Son nói làm cho Thẩm Tâm Di cảm thấy trong lòng mình hơi ngứa.
Tướng quân Côn Luân là anh hùng lớn của Hoa Hạ!
Thử hỏi có người phụ nữ nào không muốn gả cho tướng quân Côn Luân?
Bây giờ cô ta có cơ hội lớn như vậy, có thể không kích động sao?
“Đúng vậy, đến lúc đó mọi người sẽ kết hợp một chút! Mà thân phận mấy đứa cũng xứng đôi. Đến lúc đó con chính là phu nhân tướng quân!”
Thảm Thanh Phong cười nói.
Thẩm Mặc Sơn sờ cằm: “Ừ, hôm nay đã có quan hệ với tổng tư lệnh Đoạn rồi, đến lúc đó nói cho tổng tư lệnh Đoạn một chút, thì sẽ có khả năng rất lớn!”
Thảm Mặc Sơn nói mấy câu làm cho Thẳầm Tâm Di có suy nghĩ kỳ lạ.
Cô ta hận không thể lập tức bắt đầu buổi lễ, như vậy thì cô ta có thể nhìn thấy tướng quân Côn Luân!
Dĩ nhiên kế hoạch của Thẩm gia là muốn gả Thảm Tâm Di cho tướng quân Côn Luân!
“Vậy nếu tướng quân Côn Luân chướng mắt thì sao?”
Có người đưa ra nghi vấn.
Mọi người đều ngắn ra.
Khả năng này cũng rất lớn.
Thẩm Lãng lên tiếng nói: “Lão gia tôi có chủ ý là chúng ta sẽ sử dụng một chút thủ đoạn làm cho tướng quân Côn Luân và tiểu thư động phòng, như vậy sau khi gạo sống nấu chín thành cơm, tướng quân Côn Luân không muốn cưới cũng phải cưới!”
Đôi mắt Thảm Mặc Sơn lóe lên, ha ha cười nói: “Tết, ý này không tệ!”
Thẩm gia muốn dùng thủ đoạn để gán ghép Diệp Quân Lâm và Thảm Tâm Di có quan hệ.