Võ Tiêu ở bên cạnh lo lắng.
Cô muốn nhắc nhở một tiếng.
Nhưng lại không tiện nói ra.
Võ Tiêu nhìn vào Quách Long Đằng, vẫn muôn nghe xem anh ta nói gì.
Diêm La chiến thần đã ra tay. Người sau lưng anh nhất định là Diệp Quân Lâm.
Quách Long Đằng nghe thấy Lý Tử Nhiễm vừa nói.
Anh ta cũng ngơ ngác.
“Cuối cùng thì vẫn để em đoán ra rồi.
Một chút cảm giác thần bí cũng không có!
Đúng, không sai, người chính là anh sắp xếp bên cạnh em, chuyện này chính là anh đích thân giải quyết!”
Quách Long Đằng sắc mặt không hề thay đổi, ngay cả tim cũng không đập mà nói.
“Hứ…”
Đến cả Võ Tiêu cũng muốn phỉ nhổ.
Vậy mà lại thật sự có người không biết xấu hổ như vậy.
Chuyện này là do anh làm sao?
Rõ ràng là do chiến thần Côn Luân làm?
Có quan hệ gì với anh ta cơ chứ?
Còn nữa anh ta có tư cách gì mà ra lệnh cho chiến thần Diêm La đây hả?
Mặc dù nước Lang chỉ là một đất nước nhỏ, nhưng mà đó cũng là một nước chiến thần!
“Hả? Thật sự là đàn anh sao? Cảm ơn anh!”
Lý Tử Nhiễm cười nói.
“Anh cũng không định nói cho em biết, còn muốn để em tự đoàn ra đây.”
Quách Long Đằng cười nói.
Anh ta không biết xấu hổ mà thừa nhận.
Theo anh ta thì sẽ không có chuyện gì cả.
Nếu có ai thật sự đi liên hệ với chiến thần Diêm La, vậy chỉ cần mua chuộc anh ta là được?
“Thật sự phải cảm ơn đàn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ gia đình em trong lúc khó khăn nguy hiểm như này!”
Lý Tử Nhiễm bày tỏ lòng biết ơn.
“Sau này anh cũng sẽ bảo vệ em! Cả đời!”
Quách Long Đằng cười nói.
“Được rồi, anh đi trước đây, không quấy rầy công việc của em nữa.”