Này đây, không phải chính mình đến tận cửa đây hay sao?
p đoàn Đông Thiên các người có ý gì? Không thấy Lưu tổ trưởng đang tức giận hay sao? Một đám người còn vui vẻ như vậy?”
Các điều tra viên khác cũng tức giận.
Lý Tử Nhiễm cười nói:” Thật là có lỗi quá, nguồn phim đang được đài phát thanh và truyền hình xét duyệt! Hiện tại đang ở trạng thái bảo mật, ai cũng không có quyền xem!”
“Cô nói dồi!”
“Tôi là tổ trưởng tổ điều tra, ngay cả tôi cô cũng không để vào mát?”
Lưu Vĩnh Yên bực tức nói.
“Đến đây, báo cho bộ phận có liên quan, tập đoàn Đông Thiên kéo dài thời hạn chiếu phim, ít nhất hai tuần sau mới có thể công chiế Lưu Vĩnh Yên tức giận nói.
“Đã rõ, tổ trưởng!”
Lưu Vĩnh Yên lại nhìn về phía Lý Tử Nhiễm: “Lý Tử Nhiễm, tôi hỏi cô một câu cuối cùng, cô có tiếp nhận điều tra không? Nếu không nói gì, tôi sẽ mặc định là các cô sao.
chép, chẳng những ảnh hưởng đến danh tiếng, lọt vào sổ đen, mà còn phải chịu hình phạt thích đáng!”
Lý Tử Nhiễm cười nói: “Tôi không sao chép, ông muốn làm thế nào thì làm!”
Lưu Vĩnh Yên như muốn bốc hỏa.
Đám người tập đoàn Đông Thiên này tại sao một chút cũng không sợ?
Dáng vẻ như hoàn toàn không sao cả.
Bọn họ định đập bình ném đi hay sao?
“Hừ, vừa khéo!”
Lưu Vĩnh Yên cười lạnh nói: “Các vị đã không hợp tác, tôi sẽ trực tiếp kết luận!”
“Tập đoàn Đông Thiên sao chép là sự thật! Xử phạt như Sau: Thứ nhất, đình chỉ hoạt động của tập đoàn Đông Thiên nửa tháng; Thứ hai, kéo dài thời hạn phát hành phim, sau đó nhất định phải sửa chữa; Thứ ba, xử phạt 1000 vạn!
Thứ tư, người lãnh đạo của tập đoàn Đông Thiên phải giải thích với công chúng!”
Lúc này, sắc mặt của máy người Phó Quốc Thụy đại biến.
Bọn họ không nghĩ tới tổ điều tra sẽ tới, lại còn trực tiếp định tội sao chép.
Tội này rất nặng, cho dù không phải sao chép, hai bộ phim của họ cũng không chiếu được.
Lúc này, Diệp Quân Lâm nãy giờ vẫn không nhúc nhích mới gọi điện: “Alo, Tiểu Vân, gọi cho người tổng phụ trách bộ phận quảng bá đài phát thanh và truyền hình Tô Hàng đến tìm tôi!”
Hiện tại Diệp Lâm Quân có Nhiếp Tiểu Vân là thư ký toàn thời gian, làm việc gì cũng dễ dàng hơn.
Nhiếp Tiểu Vân lập tức liên lạc với Thượng Triều Dũng là người phụ trách Cục phát thanh và truyền hình Tô Hàng, nói cho anh ta nghe toàn bộ sự việc.
Thượng Triều Dũng bị doạ sợ chết khiếp, gác hết mọi việc trong tay lại, dẫn theo người chạy như bay đến tập đoàn Đông Thiên.
Phòng họp tập đoàn Đông Thiên. Yên lặng không một âm thanh.
Nhìn thấy không ít người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, Lưu Vĩnh An đắc ý.
“Thế nào? Vẫn không hợp tác điều tra à? Nói thật lòng phim của mọi người có được phát hành hay không chỉ một câu nói của tôi là đủ. Nếu mọi người có thái độ tốt nói không chừng mọi chuyện sẽ chuyền biến thuận lợi.”
Lưu Vĩnh An đang ngông cuồng đề nghị.
Anh ta đã được hưởng lợi từ Tô Triệu Long, cũng muốn kiếm thêm chút tiền từ tập đoàn Đông Thiên.
Thực tế người trong ngành phát thanh và truyền hình ai cũng biết hai công ty này đối thủ cạnh tranh.
Không thể khẳng định tập đoàn Đông Thiên ăn cắp ý tưởng.