Mục lục
Chiến Thần Trấn Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao? Các người dám đụng tới người mà thành Võ Song chúng tôi xem trọng à?”

Thành Vô Song quát lên.

“Chúng tôi nào dám.” “Chúng tôi tới đây chỉ là vì báo thù mà thôi! Người này giết người của tộc Thác Bạt chúng tôi, chúng tôi muốn báo thù!” “Chỉ cần giết được anh ta là chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay!” Thác Bạt Tôn Bằng nói rõ rằng mình không có ý đồ với bé Quân.

“Các người không thể giết ba!” Bé Quân lên tiếng.

“Làm càn! Anh ta là ba của cô bé này, không ai có thể động vào anh ta cả!” Người của thành Vô Song quát lên.

“Tôi cảnh cáo tộc Thác Bạt, từ giò trở đi thì người nhà của cô bé này sẽ được thành Vô Song chúng tôi bảo vệ.

Ai đụng vào thì chỉ có một con đường chết mà thôi!” Bé Quân có giá trị rất lón, đủ để cho thành Vô Song làm như thế.

“Cái gì cơ?” Đám người tộc Thác Bạt nghe thấy thế thì đều thay đổi sắc mặt.

Nếu như thành Vô Song bảo vệ Diệp Lâm Quân thì chẳng phải là bọn họ sẽ không thể nào báo thù được sao? “Nể tình Thác Bạt Tôn Vạn đã phá võ ước hẹn chúng thần khiến cho chúng tôi được tự do nên chúng tôi tạm thời không truy cứu việc này.” Đối mặt với sự uy hiếp của thành Vô Song thì tộc Thác Bạt chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Chẳng còn cách nào khác.

“Các người cãi nhau tới cãi nhau lui, có để tôi vào mắt không thế? Đây là nhà tôi, là địa bàn của tôi” Đúng lúc này, Diệp Lâm Quân không kìm chế được nữa mà nói.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người anh, bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Một người bình thường mà cũng dám phát biểu ý kiến trước một đống cường giả chí tôn ư? Thật đúng là không biết trời cao đất rộng! “Các người cút đi, nếu không tôi giết sạch các người!” Diệp Lâm Quân chỉ vào tộc Thác Bạt rồi nói với giọng hung hăng.

Điều này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy hoảng hốt, giỗng như là anh thật sự có lực lượng này vậy.

Diệp Lâm Quân lại nhìn về phía đám người thành Vô Song rồi nói với giọng lạnh lùng: “Các người cũng đi nhanh đi, tôi có thể tự mình dạy con gái của mình, không cần tới những người khác.” Tất cả mọi người đều vô cùng sững sò, Diệp Lâm Quân cũng ngông cuồng quá đấy!

Không thèm để thành Vô Song và tộc Thác Bạt vào mắt luôn mà? “Các người đứng sững ra đó làm gì? Còn không mau cút đi?”

“Bây giờ là việc riêng của thành Vô Song”

Thành Vô Song bắt đầu cảnh cáo tộc Thác Bạt.

“Chúng ta rút lui!”

Thác Bạt Tôn Bằng ra lệnh, thế là tộc Thác Bạt vội vàng rời khỏi đây.

Tiêu Phong ở chiến khu trung bộ vẫn đang nhìn chäằmchằm về phía Giang Bắc.

Khi anh ta nhìn thấy tộc Thác Bạt rút lui thì mới thở phào một hơi.

“Tôi đã nói thầy Diệp Lâm Quân sẽ có cách mài Lần này anh ấy giải trừ nguy cơ thì chúng ta có thể yên tâm”

“Ngoài ra chúng ta vẫn còn phải luyện tập thêm, như thế thì sau này thầy Diệp Lâm Quân có gặp nạn thì chúng ta cũng có thể trực tiếp ra tay bảo vệ mà không cần làm như thế này!”

Một bên khác, Diệp Lâm Quân đang giằng co với thành Vô Song.

Mấy vị trưởng lão của thành Vô Song đi tới trước mặt anh.

“Được rồi, bây giờ nói chuyện của chúng ta”

“Chúng ta thông báo cho anh một tiếng, con gái của ạnh đã chính thức được thành Võ Song nhận làm học trò!”

“Thiên phú của cô bé là mạnh nhất trong những người chúng tôi từng gặp, chúng tôi sẽ dốc hết tài nguyên để bồi dưỡng cô bé, anh không cần phải lo!”

“Cả nhà anh cũng sẽ được thành Vô Song bảo vệ”

Đối phương trực tiếp tỏ thái độ.

Nhất là sau khi mấy trưởng lão nhìn thấy bé Quân thì cười càng thêm tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK