Nghe đến đây, Lý Từ Nhiệm đã khóc rồi.
“Từ Nhiệm, anh cũng hiểu. Em không muốn anh dựa vào sự giúp đỡ của bất kỳ ai, em muốn anh dựa vào chính đôi tay của mình để tạo cho em một bất ngờ lớn.
Giờ đây anh sẽ cho em biết bất ngờ sắp tới là gì! Xin mọi người chờ một chút!
Anh sẽ nói cho em khi anh quay trở lại, người đàn ông của em có thể thống trị thiên hạ!”
Hôn lễ dừng lại trong chốc lát.
Diệp Quân Lâm và Tây Phương đi vào phòng thay đồ.
Mỗi người đều khoác lên mình bộ quân phục.
Giờ phút này, Diệp Quân Lâm vô địch thiên hạ uy nghiêm trở lại.
Diệp Quân Lâm cũng cầm trên tay món quà mà anh đã chuẩn bị sẵn.
Còn có bất ngờ gì nữa vậy? Bọn họ không thể tưởng tượng được.
Mỗi một một người chò đợi đến miệng khô lưỡi khô.
Trên đài, thời gian trôi qua như hành hạ sự chờ đợi của Lý Từ Nhiệm.
Rõ ràng chỉ là mới một thời gian ngắn trôi qua thôi, nhưng đối với cô nó dài tựa như vài thế kỷ.
Thật sự chờ đợi là chuyện vô cùng giày vò.
Những người đại khái biết được sự thật là Trịnh Văn Viễn cùng với hội Diệp Trung Lâm đang rất chờ mong.
Đợi Diệp Quân Lâm xuất hiện với thân phận Chiến Thần Lạc Việt hiến hách.
E là lúc đó tất cả mọi người sẽ phải kinh ngạc.
Đám người Chí Oánh tuy rằng hồi hộp nhưng trong lòng bà cứ có cảm giác lo lắng bất an, giỗng như sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Dù sao nhà họ Diệp cũng đã biết chuyện này rồi.
Trong biệt thự.
Toàn bộ đoàn người Diệp Quân Lâm đã thay đổi xong quân phục rồi.
“Tập hợp, xếp hàng!” Diệp Quân Lâm ra lệnh một tiếng, mọi người xếp thành hai đội.
Diệp Quân Lâm đứng ở giữa.
“Toàn quân nghe lệnh, xuất phát!”
“Cộp…
cộp…
cộp….
Mọi người đi đều từng bước, đi đến trước đại sảnh hôn lễ.
“Ầm rầm rầm..” Đúng lúc này, bên ngoài cũng truyền đến tiếng động.
Một chiếc xe dừng ở bên ngoài.