Mục lục
Chiến Thần Trấn Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều khiến bọn họ ngại ngùng nhất chính là, anh biết được rằng bọn họ muốn giết chết mình, nhưng anh vẫn giả ñgu giả khờ tiếp tục phối hợp với bọn họ.

Ồn ào cả nửa ngày, thì ra đứa con hoang mà bọn họ muốn giết lại chính là Chiến thân Côn Luân.

“Tôi sai rồi, Chiến Thần Côn Luân chúng tôi thực sự sai rồi, chúng tôi đã phạm phải tội tày trời rồi…

Diệp Trung Lâm bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, toàn thân gã ta ướt đẫm, hồn bay phách lạc.

Vậy mà bọn họ lại dám giết cả Chiến Thần Côn Luân?

Nếu để các chiến sĩ khác trong thiên hạ nghe được, chỉ e là họ sẽ san bằng cả nhà họ Diệp ở Kinh Thành mất thôi.

Điều mà bọn họ phạm phải đều là những sai lâm cực kỳ nghiêm trọng!

“Các anh không phải là Hoàng tộc hay sao?

Không phải là huyết mạch cao quý sao? Sao phải quỳ gối trước loại con hoang hèn mọn như ta chứ?”

Diệp Quân Lâm mỉm cười.

“Chiến Thần Côn Luân… ngài là đấng tối cao, chúng tôi quỳ trước ngài cũng là điều bình thường mà thôi!

Diệp Trung Lâm vội vã trả lời.

“Vậy tức là nói nếu như tôi không có thân phận như thế này! Thì đứa con hoang như tôi sẽ vĩnh viễn chỉ để các anh sỉ nhục và giết chết sao?”

Diệp Quân Lâm đột nhiên cao giọng, khiến cho mấy người Diệp Trung Lâm bị dọa một phen.

“Các anh tốn nhiêu tâm tư như vậy ra sức muốn giết chết tôi và mẹ tôi, không phải chính bởi vì nghĩ rằng thân phận của mẹ con tôi là hèn mọn, dòng máu này chảy trong người tôi đều là bẩn thỉu hạ đẳng hay sao? Khinh rẻ bọn tôi vì mang đến nỗi ô nhục cho nhà họ Diệp các người?

“Điều này…”

Diệp Trung Lâm ngơ người ra, không biết phải trả lời như thế nào.

Bọn họ thực sự nghĩ như vậy đó.

Con hoang không xứng đáng được sống trên cõi đời này. . Chuyê𝒏 t𝗋a𝒏g đọc t𝗋uyệ𝒏 ﹙ 𝙏 𝗋 𝐔 𝗺 𝙏 𝗋 u y ệ 𝒏.V𝒏 ﹚

“Sao? Chỉ có dòng máu của gia tộc nhà họ Diệp các người là cao quý thôi sao? Từ lúc sinh ra đã ở trên người khác rồi đúng không? Cao quý hơn nhiều so với chúng tôi phải không?”

“Được, vậy tôi hỏi anh Bây giờ tôi lấy danh nghĩa là Chiến Thần Côn Luân đem ra so sánh với các người thì sao nhỉ? Tôi muốn hỏi xem, từ thân phận của một cô nhỉ trở thành Chiến Thần Côn Luân như ngày hôm nay, nhà họ Diệp các người ai có thể làm được như vậy? Dòng tộc cao quý nhà các người ai có thể làm?”

“Diệp Minh Thiên thì sao? Không phải ông ta chính là người kế thừa của gia tộc cao quý nhà họ Diệp sao? Thân phận của ta so với ông ta thì thế nào nhỉ?

Diệp Quân Lâm gần như gào lên.

Diệp Trung Lâm lúng túng nói: ‘ Đó là do Chiến Thần Côn Luân ngài lợi hại, họ không thể so với ngài!” Ông ta nói rất đúng.

Cho dù họ Diệp ỏ kinh thành là gia tộc số một, Diệp Minh Thiên có mạnh mẽ đến như thế nào đi nữa.

So với chiến thân hộ quốc của Lạc Việt thì vẫn còn kém một chút.

“Vậy ông ta dựa vào cái gì cho rằng tôi là con hoang? Ông ta có đủ tư cách sao? Nhà họ Diệp có đủ tư cách sao?”

Diệp Quân Lâm liên tục đặt câu hỏi.

“Không có! Không có! Trước mặt ngài, nhà họ Diệp không có tư cách!” Diệp Trung Lâm vội vàng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK