“Ở đây không có chỗ cho con nói chuyện!” Lý Từ Nhiệm bị lão thái thái kéo sang một bên.
“Cái này…
Hoàng Mạnh Hùng do dự, ánh mắt bất giác nhìn sang Diệp Lâm Quân “Là tôi muốn tự mình đi!
Nhanh lên!’ Nghe Diệp Lâm Quân nói thế, Hoàng Mạnh Hùng không thể từ chối được nữa.
“Được rồi, do cậu đi thay Mộ Phong vậy!” “Không! Dựa vào đâu bản thân cậu ta không tự đi, mà bắt chồng tôi đi chứ?” Lý Từ Nhiệm hét lên.
“Thật không công bằng! Tại sao Diệp Lâm Quân phải đi chết?” Những người khác cũng hét lên.
“Diệp Lâm Quân cũng là con rể của môn phiệt Tây Đường, chúng ta muốn cậu ấy đi thì làm sao?” Lão thái thái quát.
Lúc này, mấy người Lý Hồng Thắng đã đứng lên.
“Lễ nào mày quên rồi? Trước đây Diệp Lâm Quân là chiến sĩ Lạc Việt, chiến thần Vân Lan! Thời khắc nguy hiểm như thế này! Nó nên là người đầu tiên đi mới phải?” “Đúng vậy, chiến sĩ Lạc Việt nên bảo vệ chúng tat Diệp Lâm Quân là người nên tham gia vào đội cảm tử nhất!” “Không phải cậu ta luôn miệng nói muốn vì Lạc Việt mà nhảy vào đầu sôi lửa bỏng sao! Lúc này không nên trốn chứ!” Lý Từ Nhiệm lập luận: “Các người đúng là những kẻ đạo đức giả! Tham gia hay không đều do tự nguyện cả!” Thấy hai bên định cãi nhau.
Diệp Lâm Quân an ủi: “Lê Nguyên, đừng lo, anh sẽ về!” “Nhưng cái này là anh đang đi nạp mạng…
làm sao về được chứ…”
Bây giờ ở Lạc Việt ai mà không biết Bắc Ma mạnh cỡ nào?
“Nhanh lên! Thời gian đến rồi!”
Cuối cùng đội cảm tử của môn phiệt Tây Đường cũng được lập xong, sau khi quy tụ với những người khác thì có thể tiến đến cảnh Bắc.
Như thế Diệp Lâm Quân đã có thể lấy danh nghĩa Hoàng Mộ Phong mà chiến đấu với Bắc Ma một cách đàng hoàng.
Còn về liên minh báo thù, Diệp Lâm Quân đã bảo Trấn Thiên Điện và lực lượng của tứ đại môn phiệt để mắt tới.
Tạm thời cứ án binh bất động, chờ mệnh lệnh của anh.
Trong một căn cứ bí mật ở kinh thành, một ngàn đội cảm tử được tập hợp lại.
Tất cả mọi người trong đội cảm tử đều đeo mặt nạ và mặc áo giáp.
Cho nên vệ binh Viêm Long không hề nhận ra có sự hiện diện của Diệp Lâm Quân ở đây.
“Tất cả mọi người trong đội cảm tử phải phục tùng vô điều kiện!”
“Có hiểu không?”
Vệ binh Viêm Long đã giao quyền chỉ huy tuyệt đối cho bốn người Đông Thú. Bao gồm cả việc họ-kêu gọi mọi người phải đi chết, cũng phải tuân theo một cách vô điều kiện.
“Hiểu!” Mọi người hô lên.
Bốn người tiểu quân thần kiểm tra qua một lần rồi gật đầu hài lòng: “Không tệ!”
“Thế thì xuất phát!”
Bốn người dẫn theo một nghìn đội cảm tử và lên đường về phía bắc.
“Có tin tức gì từ Diệp Lâm Quân không? Họ vẫn chưa động thủ sao?”
Vệ binh Viêm Long bắt đầu hỏi về hành động bên này của Diệp Lâm Quân.
“Không có, án binh bất động!”
“Diệp Lâm Quân có chuyện gì vậy? Không tuân theo mệnh lệnh chỉ huy?”