Sau khi bọn họ nghĩ tới đây thì đều than thở thán phục.
Bọn họ bắt đầu để ý tới công pháp của Diệp Lâm Quân.
“Vấn đề mấu chốt là Diệp Lâm Quân có bảng lòng giao công pháp đó ra không?” Có người đưa ra câu hỏi.
Đây mới là vấn đề quan trọng nhất.
“Bây giờ Diệp Lâm Quân đang sống dưới thân phận của người bình thường, lúc Vincent Nhị Thể ép buộc thì anh ta cũng không lấy ra, tôi thấy không ổn rồi!” “Quá khó! Bỏ qua việc cống hiến cho Lạc Việc tới mức này không nói! Công pháp này là vốn liễng của anh ta, trong đương với mạng sống của anh ta.
Diệp Lâm Quân có thể giao ra chắc?”
“Nhất là bây giò anh ta chỉ là một người bình thường, chắc chắn cần cái này để đứng thẳng.
Quá khó rồi!” “Chúng ta phải nghĩ cách!” Lúc vệ binh Viêm Long đang dòm ngó công pháp của Diệp Lâm Quân thì ở nước Chiến Ưng cũng như thế.
Nhất là sau khi Hắc Long khuếch đại công pháp này lên thì mọi người lại càng cảm thầy hứng thú.
“Đã điều tra được rồi! Diệp Lâm Quân đã vứt bỏ thân phận Nhất Vũ Kiên Vương trở thành một người bình thường, không tham gia bất cứ công việc gì của Lạc Việt! Lần này nếu không phải là do Hắc Long khiêu khích quá đáng thì chắc chắn anh ta sẽ không ra tay!” Bộ phận tình báo của nước Chiến Ưng thuộc về hạng số một thế giới, thậm chí cái này họ cũng tra ra được.
“Cái gì cơ? Bây giờ Diệp Lâm Quân đã là người bình thường? Còn bị một số người ở Lạc Việt làm tổn thương u? Trời cũng giúp ta rồi: Một quản lý cấp cao của nước Chiến Ưng vừa cười vừa nói.
“Sao thế?” Những người khác nghe thế thì đều nhìn lại.
“Lạc Việt không cần anh ta thì chúng ta cần! Người như thế chúng ta không thể từ bỏ được, phải để anh ta gia nhập vào nước Chiến Ưng.
Thăng quan tiến tước cho anh ta, khiến cho anh ta giàu nứt đố đổ vách!” Người này vừa cười to vừa nói.
Hóa ra nước Chiến Ưng muốn mời Diệp Lâm Quân tới.
“Mau đi sắp xếp chuyện này đi, nhớ là không tiếc bất cứ giá nào cũng phải mời Diệp Lâm Quân gia nhập cho bằng được”
Chuyện Diệp Lâm Quân là Nhất Vũ Kiên Vương cũng bị một số nước khác biết.
Cho dù là vô cùng ít.
Một ngày kia, Diệp Lâm Quân vừa đón bé Quân đi học về thì đột nhiên có một chiếc Rolls-Royce dừng lại bên cạnh anh.
“Anh Quân, chúng tôi đến từ nước Chiến Ưng, cấp trên của chúng tôi muốn gặp anh, mời anh đi!”
Có một cô gái tóc vàng mắt xanh bước từ trên xe xuống.
Diệp Lâm Quân nghe thấy là nước Chiến Ưng thì đồng ý.
Rất nhanh sau đó, những người này đã dẫn anh tới một trang viên.
“Chào anh Quân, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Hermann, thủ lĩnh của quân đoàn Hoàng gia nước Chiến Ưng!” Một người đàn ông da trắng với thân hình cao lớn cười.nói.
“Vào thẳng vấn đề chính đi!” Diệp Lâm Quân nói thẳng.
Hermamn biểu đạt ý mời chào của mình. Bọn họ dùng một điều kiện vô cùng hậu hĩnh.
Muốn bao nhiêu đất đai có bấy nhiêu đất đai.
Tiền tài, muốn giàu ngang quốc gia cũng được.
Nếu như muốn được phong vương, hưởng thụ sự cung phụng như hoàng thất cũng được.
“Điều kiện đủ hấp dẫn đấy, nhưng tôi từ chối.”
“Diệp Lâm Quân tôi cho dù làm người bình thường nhưng cũng từng là chiến sĩ của Lạc Việt, bảo tôi đi làm việc cho người nước ngoài là chuyện không thể nào.” Diệp Lâm Quân trực tiếp từ chối.