“Người cháu thích là Diệp Quân Lâm!”
Chúng ta đã đổ oan cho anh rể Quân Những từ ngữ khiến người ta sợ hãi đến chết tuôn ra không ngừng.
Lý Tử Nhiễm vừa nói xong, tất cả mọi người đang có mặt đều rất ngạc nhiên.
Gô ấy vẫn còn thích Diệp Quân Lâm?
Ai cũng nghĩ Lý Tử Nhiễm đã từ bỏ Diệp Quân Lâm.
“Tôi nói thật! Tôi sẽ không kết hôn nữa, nếu tái hôn thì chỉ có thể là anh ấy, Diệp Quân Lâm!” Trên mặt Lý Tử Nhiễm đầy vẻ không chịu khuất phục.
“Cháu…”
Ngô Thị Lan tức giận nhảy dựng lên muốn tát Lý Tử Nhiễm một cái.
“Chuyện này không bàn cãi gì nữa. Muốn cưới thì phải cưới, không muốn cũng phải cưới! Ngày mai cháu nhất định phải tham gia lễ đính hôn!”
Ngô Thị Lan vô cùng uy nghiêm “Võ Tiêu, để mắt tới cô ấy cho tôi!” Trịnh Quốc Thắng ra lệnh.
Võ Tiêu cố gắng biện bạch: “Mặc dù tôi không nên mở miệng nhưng tôi vẫn muốn nói! Cô Lê Nguyên không thích hợp gả cho nhà họ Quách!”
“Người ta đồn rằng nhà họ Quách đồng ý cưới cô Lê Nguyên là để xung hỉ! Cô ấy gả qua đó cũng sẽ không hạnh phúc! Chỉ là một công cụ mà thôi!”
“Nói năng bậy bại!”
Ngô Thị Lan tức giận đập bàn: “Người ta chỉ đồn bậy mà cô cũng tin.”
Ngô Thị Lan rất tức giận: “Hơn nữa, cậu Long Đằng là thật tâm thích Lê Nguyên, trước kia từng theo đuổi nó là sự thật! Lê Nguyên gả qua đó là để hưởng phúc, không phải đi chịu khổi”
“Không phải, bà Lan, tôi đã điều tra qua, sinh hoạt cá nhân của cậu Long Đằng vô cùng xa hoa lãng phí, đàn bà bị anh ta chà đạp qua cũng phải tới mấy trăm người, đây rõ ràng là chỗ nước sôi lửa bỏng! Các người đây là đang đẩy cô Lê Nguyên vào chỗ chết!”
Võ Tiêu cố gắng biện hộ.
“Đừng nói nhảm nữa! Cô đây là đang vu khống cậu Long Đằng. Còn cô nữa, có làm được không, không được thì cút đi!” Ngô Thị Lan thực sự tức giận hét lên một tiếng.
“Tôi…..” Võ Tiêu rất muốn rời đi.
Thế nhưng cô lại nghĩ đến bảo vệ Lý Tử Nhiễm là nhiệm vụ Đại tướng Côn Luân giao cho mình.
Cô nhịn!
“Dù sao cháu cũng sẽ không kết hôn, bà nội, bà không cần phải lo lắng về chuyện đó!”
Lý Tử Nhiễm quả quyết.
Ngô Thị Lan cười: “Ha hả, cháu chẳng lẽ còn muốn gả cho cái tên Diệp Quân Lâm phẩm chất kém cỏi đó sao?”
“Đúng vậy, rõ ràng nó cầm đi ba tỷ năm trăm triệu VNĐ, thế mà hết lần này tới lần khác nói láo ném trong thùng rác!” Trịnh Quốc Thắng nói.
“Đúng vậy, bị chúng ta vạch trần tại chỗ liền chết cũng không thừa nhận! Loại người này thật không biết xấu hổ! Đúng là đồ rác rưởi!”
Những người khác cũng tức giận.
“Các người Lý Tử Nhiễm muốn phản bác.
Cô không có bằng chứng.