“Đối với cậu ấy thì đây cũng là chuyện tốt mài Có thể tích lũy kinh nghiệm để trỏ nên mạnh hơn!
Nếu thành công, cậu ấy có thể đứng thứ ba trong Thiên bảng!” Tại đỉnh núi Thiên Đan. “Diệp Lâm Quân, cậu cũng biết hôm nay khó mà tránh khỏi cái chết.
Vậy nên đã chuẩn bị mồ chôn cho mình chưa?” “Đừng lo lắng! Lạc Việt sẽ chăm sóc cho gia đình cậu.
Dù sao tài năng thiên phú của con gái cậu cũng rất hiếm có!” “Các vị, để tôi lên trước!” Hắc Lang đứng dậy. Hắn ta đã muốn đấu với Diệp Lâm Quân từ lâu rồi.
Cuỗi cùng thì cũng có cơ hội. “Cùng lên đi! Đừng lãng phí thời gian!” Nghe đến đây, Hắc Lang kinh ngạc. “Diệp Lâm Quân, cậu đừng có mà tưởng bở, một mình tôi cũng có thể đối phó với cậu!” Bùm! Hắc Lang rống lên.
Quần áo trên người hẳn ta bị xé toạc ra.
Cả cơ thể hẳn ta to lên…
Cơ bắp toàn thân nỏ ra, cả người bắt đầu hiện thành một con sói đen, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Như thể con sói này sắp chui ra khỏi cơ thể hắn ta.
Cơ thể Hắc Lang biến dạng.
Vật thể hình sói này cho hắn ta sức mạnh rất lớn và tốc độ nhanh như chớp.
“Chết đi!”
Hắc Lang lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Lâm Quân, tốc độ đã đạt đến cực hạn.
Bùm!
Anh chụp được cú đánh của hắn ta.
Sức mạnh mà con sói này mang lại đủ để đập tan mọi thứ.
Hắc Lang rất tự tin, cho dù đấu không lại thì vẫn có thể đánh với Diệp Lâm Quân vài trăm hiệp.
“Cút!”
Nhưng hắn ta lại không ngờ rằng Diệp Lâm Quân có thể cản lại cú đánh đó.
Nhanh hơn hăn tạ!
Mạnh hơn hẳn ta!
“Phụt!”
Dưới cú đánh mạnh mẽ đó đó, Hắc Lang không tránh được, cả người bị văng ra xa.
Máu tươi vương vãi trên mặt đất.
“Người tiếp theo!”
Diệp Lâm Quân cười lạnh.
Thật đáng sợi Trong bốn người thường xuyên giải quyết những chuyện bên ngoài của Thiên Sách Phủ thì Hắc Lang là người mạnh nhất.
Kết quả là chỉ một cú đánh của Diệp Lâm Quân cũng không ngăn được!
Diệp Lâm Quân nhìn qua: “Tất cả cùng lên ***”
“Chúng ta cùng lên đi! Hãy cho cậu ta thấy sức mạnh của hậu duệ các vị thần là như nào!”
Vài người đứng lên.
Theo thứ tự là chiến thần Lôi Đình đứng thứ mười của Thiên bảng.