Mọi người đều chế giễu.
Trịnh Tiêu Kỳ nhỏ giọng nói với Lee Jai Jin: “Người nhà họ Diệp nói rằng lát nữa em gặp Diệp Quân Lâm, em sẽ hồi hận!”
Lee Jai Jin nghe xong, ha ha cười to nói la ha ha, thật nực cười! Với thân phận người nhà họ Lý tập đoàn Tam Hưng của anh, đừng nói là một Diệp Quân Lâm nho nhỏ, cho dù có là con trai của nhà giàu nhất Tô Hàng thì sao?
Vẫn không xứng với em!”
Lee dai Jin quét mắt nhìn mấy người nhà họ Diệp một cái: “Em yêu đừng để ý, mấy con chó này không đáng để em tức giận!”
Anh ta hoàn toàn coi thường nhà họ Diệp!
Cho dù nhà họ Diệp lúc huy hoàng, thì ở trước mặt tập đoàn Tam Hưng cũng chỉ như con kiến thôi.
Trịnh Tiêu Kỳ cũng kiêu ngạo nhìn người nhà họ Diệp.
Nhưng người nhà họ Diệp làm lơ, khiếnPh cho cô ta rất tức giận.
Không đúng?
Nhìn thấy con gái nhà mình gả cho người ưu tú như này, người nhà họ Diệp phải hối hận mới đúng chứ?
Sao lại chẳng có phản ứng gì vậy?
Điều này làm cho người nhà họ Trịnh rất nghi ngờ.
Lúc này, trên quốc lộ từ tỉnh thành tới Tô Hàng, đoàn xe dài đang đi.
Bọn họ là Park Chun Shin và Lee Jae Shik.
Tới Tô Hàng tham dự hôn lễ.
Tất nhiên, mục đích chính là ra tay với Tô Hàng, bá chiếm toàn bộ Tô Hàng.
Vừa xuống giao lộ cao tốc, đầu xe lại bị người chặn lại.
Trước mặt có một người đi tới, chính là Vũ Sâm.
“Có chuyện gì?”
Vẻ mặt Park Chun Shin bực mình.
Vừa tới Tô Hàng đã bị chặn xe, đây không phải điềm tốt.
“Quản lý tập đoàn Tam Hưng là vị nào?”
Vũ Sâm hỏi.
“Là tôi, có việc gì?”
Park Chun Shin xuống xe.
“Ông đã nhận được cảnh cáo của cuộc đàm phán trước đó chưa?”
Vũ Sâm hỏi.
“Nhận được rồi.”
Park Chun Shin nhìn cậu ta.
“Thời gian năm ngày sắp tới rồi, quyết định của các ông như nào? Hẳn là tới trả tiền và xin lỗi hả?”
Vũ Sâm mỉm cười hỏi.