Nội dung gì có thể khiến một chiến thần kiêu ngạo chỉ nhìn một chút thì đã chịu thua! Phàn Thắng Nam nhìn mọi người nói: “Tôi xin giữ bí mật!”
Từ giây phút xem cuốn sổ chiến công, cô ta đã biết đại khái kế hoạch của vệ quân Viêm Long.
“Gác ông muốn biết cũng được, học tôi không phục là được xem!”
Giọng của Phàn Thắng Nam lạnh nhạt.
Ánh mắt sắc bén và bá đạo của Diệp Lâm Quân lướt qua gương mặt của từng người.
Toàn trường không có ai ý kiến.
Dù nghĩ khác thì cũng không dám nói ra miệng.
Sợ hãi! “Đồ đặt ở đây! Muốn nhìn hãy tiến lên!”
Diệp Lâm Quân bỗng trầm giọng nói với mọi người.
Mọi người ngấng đầu nhìn sổ chiến công trên đài, nhưng không ai dám lại nhìn.
“Được rồi, cơ hội đã cho các anh, bây giò thì cất đồ đi!”
Giọng nói của Diệp Lâm Quân lạnh lùng.
Sau cùng vẫn không ai tiến lên xem.
Vệ quân Viêm Long nhìn về phía anh càng thêm tán thưởng.
Phàn Thắng Nam bỗng nhiên đứng dậy, trở thành sự cố ban đầu.
Nhưng đã bị Diệp Lâm Quân mạnh mẽ cứu vấn.
Không chi như thế mà còn mê hoặc và đe dọa kẻ thù.
Bởi vì trừ Phàn Thắng Nam ra, không ai biết sổ chiến công viết gì…
Thế là trên mặt anh đã phủ lên một lớp khăn che mặt thâần bí! Còn mang đến tác dụng mê hoặc!
Hành động của Phàn Thắng Nam đã đem lại tác dụng ngược.
“Vậy tôi xin tuyên bố lễ Phong Vương đã kết thúc! Bắt đầu từ hôm nay, Nhất Vũ Kiên Vương nhậm chức! Trấn giữ Bắc Cảnh thành! Bảo vệ Lạc Việt, rạng danh đất nước!”
Lễ Phong Vương kết thúc. Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhiều chương nhé! Nhóm sẽ tập trung lên truyện trên app nhé!
Lạc Việt xuất hiện Nhất Vũ Kiên Vương! Cả nước Lạc Việt chúc mừng, nhưng hàng trăm quốc gia khác lại giảm mạnh sĩ khí.
Một khoảng thời gian đài trong tương lai, bọn họ chỉ đi thăm đò anh là ai…
Buổi lễ chấm dứt, Nhất Vũ Kiên Vương cũng không thấy đâu.
Việc này khiến những người lên kế hoạch tìm hiểu anh đồng loạt thất bại.
Trên đường rời đi, Phàn Thắng Nam bị Trân Hữu Đạo ngăn lại.
“Anh muốn làm gì? Xét vê chức vị thì anh chỉ cao hơn tôi một chút! Tôi không sọ!”
“Xét về năng lực thì tôi càng không sợ! Muốn đánh thì đánh!”
Phàn Thắng Nam trừng mắt với anh ta.
Trần Hữu Đạo hừ lạnh: “Không, tôi không đánh phụ nữ! Tôi đến tìm cô vì việc khác!”
“Chẳng lẽ anh muốn biết tôi nhìn thấy gì?”
Phàn Thắng Nam hỏi.
Anh ta lắc đầu: Anh ta thật sự tâm phục khẩu phục Nhất Vũ Kiên Vương.
Vậy nên Phàn Thắng Nam nhìn thấy gì, anh ta không quan tâm.
“Không, đi theo tôi, đi tìm một người quen!”