Hàng ngàn quân đang đến.
Mọi người hốt hoảng nhìn xung quanh, chỉ thấy tiếng bước chân truyền tới.
Những người binh sĩ ở đây vừa nhìn thấy đã thay đổi sắc mặt.
Bởi vì đơn vị này là Quân đoàn Thiên Long của lữ đoàn Viêm Hoàng.
“Để tôi xem ai dám động đến tướng quân của tôi?”
‘Tô Hoàng Long gầm lên và đi đến.
“Âm ầm ầm..”
Cùng lúc đó, toàn bộ Quân đoàn Thiên Long đồng loạt đến, vây quanh nơi này.
Cảnh tượng đó cực kỳ đáng sợ.
Tử Xuyên đứng đó nhìn mà cảm thấy hoàn toàn kinh hãi.
Trước giờ đã từng nhìn nhìn thấy cảnh tượng như thế này đâu chứ?
Sau khi Trương Thiếu Huỳnh và Đoàn Đông Lượng nhìn nhau, sắc mặt của họ thay đổi rõ rệt.
Những người này hình như đến vì Diệp Quân Lâm!
Bỗng thấy Tô Hoàng Long lần lượt đưa những binh sĩ của lữ đoàn Viêm Hoàng đến trước mặt Diệp Quân Lâm.
Bao vây chặt chẽ Diệp Quân Lâm từ trong ra ngoài.
Nhìn chằm chằm vào mấy người Trương Thiếu Huỳnh.
“Là ai nói muốn động vào tướng quân nhà chúng ta?”
Đôi mắt lạnh lùng của Tô Hoàng Long lướt qua khuôn mặt của Trương Thiếu Huỳnh và Đoàn Đông Lượng.
“Chuyện này… đây là hiểu lầm đúng không? Làm gì có tướng quân nào ở đây?”
Đoàn Đông Lượng không nhịn được mà nói.
“Không phải hiểu lầm! Là anh muốn ra tay đúng không?”
Tô Hoàng Long nói.
Đoàn Đông Lượng bỗng cảm thấy khủng hoảng.
Run rẩy, ánh mắt nhìn Diệp Quân Lâm thay đổi.
Anh ta thật sự có thân phận gì sao?
Đúng như những gì anh ta nói, lời xin lỗi của anh ta thật sự không ai có thể nhận?
Bạn thậm chí có thể gọi trực tiếp tên của Hướng Văn Dũng.
Rốt cuộc anh ta có thân phận gì?
Đầu tiên là Lâm Chí Viễn, chỉ huy của lữ đoàn đặc chủng.
Sau đó, ngay cả Lữ đoàn Viêm Hoàng cũng đích thân đến để bảo vệ anh ta.
Rốt cuộc là sao chứ?