Lại có người chém đao về phía Khương Di Quân.
Trong chốc lát máu toàn thân Khương Di Quân như bị đông lại, cô ta cảm giác như mình rơi xuống một cái hố không đáy vậy, cái chết đang cận kề cô ta.
Cô ta tuyệt vọng nhäm mắt lại.
Có lẽ cô ta sắp phải chết rồi…
Đột nhiên cô ta cảm nhận được có một cánh tay mạnh mẽ nắm chặt lấy vai cô, sau đó kéo cô ta lên.
Cô ta mở mắt ra, thì ra là Diệp Quân Lâm đã cứu cô ta.
€ô ta vui khôn kể xiết.
Nhìn Diệp Quân Lâm ở bên cạnh, trọng lòng cô ta kích động.
“Rầm!”
Diệp Quân Lâm đạp bay người đang xông đến.
“Con dân Lạc Việt bọn ta các người không có tư cách giết, cho dù họ có phạm phải tội lớn tày trời đi nữa!”
Khuôn mặt Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Haha, cậu muốn bảo vệ thêm một người nữa sao? Diệp Quân Lâm cậu muốn tự làm khó bản thân sao!”
Cao thủ các nước càng thêm hưng phấn hơn.
Thứ mà bọn họ muốn là kéo dài thời gian của Diệp Quân Lâm.
Bây giờ Diệp Quân Lâm lại phải bảo vệ thêm một người, đúng lúc thuận theo mong muốn của bọn chúng.
“Vậy mấy người cứ thử xem sao!”
Vừa nói dứt lời, hàng nghìn cao thủ mạnh mẽ hung hãn xông tới.
Khương Di Quân đang được Diệp Quân Lâm bảo vệ, thấy vậy cô ta chỉ biết há hốc mồm.
Nhìn xung quanh xuất hiện những bóng đen, trái tim của cô ta như sắp nhảy ra từ trong lông ngực.
Trận chiến này cả đời cô ta cũng chưa từng thấy qua.
Anh ta có thể đối phó được sao?
“Nhäm mắt lại!”
Bên tai cô ta truyền đến giọng nói của Diệp Quân Lâm.
Chiến Thân bắt bại!
Khương Di Quân nhắm mắt lại, cô ta còn che kín hai lỗ tai.
Cô ta đứng tại chỗ run rấy, chỉ cảm thấy từng luông gió mạnh giống như lưỡi dao cứa rách hai má mình, cô ta cảm nhận được từng cơn nóng rát đau đớn.
“Ầm1”
Lại thêm một trận gió mạnh nữa ập đến đánh vào người, cơn gió này đã trực tiếp đẩy cô ta ngã xuống mặt đất.
Theo bản năng, Khương Di Quân mở mắt ra, sau đó cô ta đã thấy một cảnh tượng mà có lẽ cả đời này cô ta cũng không thể nào quên được.