Diệp Quân Lâm không biết Nam Phương nói đến ai.
Dù sao cũng để anh gặp mặt một lần, cho Nam Phương mặt mũi.
“Được, buổi tối đợi anh về, em thương lượng với anh chuyện này.”
Khi Lý Từ Nhiệm nói lời này, trên gương mặt cô hiện ra chút thẹn thùng.
“Được, không thành vấn đề”
Ở bên kia, quà của nhà họ Diệp từ Sa Pa đã được chuyển đến.
Quà chia làm ba phần, đặt trong ba hộp gỗ tỉnh xảo.
Diệp Trung Lâm kiểm tra xong, nở một nụ cười hài lòng.
Toàn bộ nhà họ Diệp sửa sang quân áo lại xong rồi cùng nhau đi đến trụ sở quân khu.
Vì để biểu thị lòng tôn kính, toàn bộ mọi người đều đi bộ.
Sau khi các gia tộc lớn trong vùng biết được, không khỏi kinh ngạc.
Buổi sáng, Diệp Trung Lâm đưa theo cả con cháu đi vào trụ sở quân khu.
“Ông Diệp, đại ca nhà chúng tôi một lát nữa mới đến, ông ngồi chờ chút nhé?”
Nam Phương nói.
“Ha ha ha, ngồi chờ chiến thần Côn Luân là vinh dự của chúng tôi.”
Diệp Trung Lâm cười to nói.
Diệp Hiểu Long cũng nói theo: “Đúng thế, thử hỏi thiên hạ này, mấy ai có thể ngồi đợi chiến thần Côn Luân cơ chứ?”
“Vậy thì quả thật chẳng có mấy, ít ra tôi chưa từng nghe nói”
Đối với Diệp Trung Lâm và nhà họ Diệp ở Sa Pa mà nói, chờ đợi Diệp Quân Lâm là vinh hạnh tối cao.
Đừng nói mấy chục phút, chờ mười ngày nửa tháng thì cũng có gì chứ?
Việc này mà truyên ra ngoài nói không chừng sẽ trở thành một giai thoại nữa đấy?
Khoảng chừng một tiếng sau, Diệp Quân Lâm đến.
Vừa nhìn thấy Diệp Quân Lâm, cả đám Diệp Trung Lâm sợ ngây người.
Đầu tiên, Diệp Quân Lâm trẻ tuổi đến vậy ư?
Thứ hai, trông anh cũng bình thường thôi mà?
Diệp Quân Lâm mặc đồ rất bình thường, nếu không tản mát ra khí thế thì chẳng khác gì một người bình thường.
Anh là chiến thần Côn Luân ư?
“Chiến thần!”
Nhìn năm người Nam Phương đồng thanh hô, cả đám Diệp Trung Lâm mới tin đây thực sự là chiến thần Côn Luân.
“Là bọn họ muốn đến gặp tôi?”
Diệp Quân Lâm hỏi.