“Vậy bọn họ bây giò đã an toàn rồi sao?”
Diệp Quân Lâm nhỏ giọng hỏi.
“Ở sân bay Tinh quốc – Thành phố Ngàn Sao, Đỗ Thiên Nhất đã sắp xếp hơn một nghìn cao thủ chờ ở đó. Chỉ cần vợ của anh vừa hạ cánh, bọn họ lập tức sẽ hành động” Vệ binh Viêm Long chuyển vấn đề nói chuyện: “Nhưng có điều là mong Chiến Thần Côn Luân yên tâm, Lạc Việt đã điều người đi bảo vệ. Một Đỗ Thiên Nhất không đủ sức khiến ta sợ hãi!”
“Ai là người được điều đi?” Diệp Quân Lâm mang vẻ mặt tò mò hỏi.
“Là Trần Hữu Đạo!” Sau khi Vệ binh Viêm Long nhắc tới cái tên này thì hít sâu một hơi.
“Là anh ta sao?” Diệp Quân Lâm sắc mặt cũng thay đổi.
Nếu muốn hỏi trong giới quân sự Lạc Việt, anh có đối thủ cạnh tranh hay không?
CóI Và cũng chỉ có một người. Đó chính là Trần Hữu Đạo!
Lúc trước, anh nhờ một trận chiến mà được phong thần. Trần Hữu Đạo lúc đó có chiến tích tương đương anh, có thểiỏi |ä dưới một người trên nghìn người. Anh được ban phong là Chiến Thần Côn Luân, trở thành Trấn Quốc Đại Tướng Quân. Trận:Hữu Đạö được phong là Chiến Thần Tu La và được gọi về Kinh Thành chủ yếu là vì Trần Hữu Đạo làm người vô tình tàn nhẫn, tính tình trời sinh đã độc ác, giống như danh hiệu của anh ta – Tu La vậy.
Anh ta tưởng chừng như là người đến từ địa ngục, là kẻ đại biểu cho sự hủy diệt. Anh ta đã nhận được nhiều tranh cãi về việc tiêu diệt tù nhân, bình thường đánh giá về anh ta đều có đủ khen chê. Sau đó bởi vì nguyên nhân nào đó mà Trân Hữu Đạo mới bị gọi về Kinh Thành. Trần Hữu Đạo thích chém giết thành tính, trời định sẵn không thể trở thành người như Diệp Quân Lâm được. Tuy vậy nhưng nếu bàn về mặt khả năng chiến đấu thì Trần Hữu Đạo là người có thực lực sát nút với Diệp Quân Lâm nhất.
Anh ta thích hợp trở thành một mãnh tướng hơn! Chứ không phải là thống soái! “Có Chiến Thần Tu La ở đây, thì tôi yên tâm hơn rồi!”
Diệp Quân Lâm thật sự rất cảm động.
Nhân dân Lạc Việt đều biết từ trước đến nay Chiến Thần Côn Luân luôn có mâu thuẫn với Chiến Thần Tu La, thậm chí có thế nói là đối lập như nước với lửa.
Nếu không phải vì hai người đều có thân phận Chiến Thần Lạc Việt, thì e rằng bọn họ sớm đã liều mạng một mất một còn với nhau rồi.
Khi nhắc đến Lạc Việt, thì có ai mà không phục Diệp Quân Lâm chứ? Duy nhất chỉ có Trần Hữu Đạo mà thôi! Trân Hữu Đạo luôn không vừa ý về chuyện Diệp Quân Lâm được ngôi vào vị trí Chiến Thần Côn Luân.
Anh ta cho rằng bản thân mạnh mẽ hơn Diệp Quân Lâm, anh ta mới là người có tư cách nhất để ngồi vào vị trí đó.
Cho nên mâu thuẫn của hai người cứ thế kéo dài cho đến tận bây giò…
Theo như những gì Diệp Quân Lâm nghĩ thì Chiến Thân Tu La Trân Hữu Đạo tuyệt đối sẽ không thay anh bảo vệ Lý Từ Nhiệm.
Nhưng không ngờ lúc này anh ta lại đi.
Vậy chứng tỏ Lạc Việt đã nỗ lực rất nhiêu, mới có thể lay động Trần Hữu Đạo.
Điều này chứng tỏ Trần Hữu Đạo cũng là loại người sẽ từ bỏ mâu thuẫn và oán hận của bản thân khi đối mặt với lợi ích của Lạc Việt.
“Trần Hữu Đạo không tệ nha! Xem như tôi nợ anh một ân tình!”
Diệp Quân Lâm cười nói.
Sau khi sự việc xong xuôi, cho dù có bảo anh nhường lại vị trí Chiến Thần Côn Luân cũng được.