“Chứ còn gì nữa. Mới đó mà đã không tôn trọng trưởng bối, sau này còn làm tới mức nào!“ Người khác nói.
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng tức giân thở hổn hến. Ngô Thị Lan quát lên: “Tức chết tôi! Con bé với Diệp Quân Lâm không thể ở bên nhau!”
Sau khi chạy ra, Lý Từ Nhiệm không khóc lóc, ngược lại rất bình tĩnh. Mấy ngày nay, sau khi Diệp Quân Lâm trở về, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, trở nên kiên cường hơn. Cuối cùng, Lý Từ Nhiệm tìm đến Diệp Quân Lâm: “Sau này em sẽ sống với anh, anh sống ở đâu em sẽ ở đấy.”
Diệp Quân Lâm sửng sốt, sau đó sắc mặt thay đổi, nhận thấy đã xảy ra chuyện gì.
Anh vội hỏi: “Họ bắt nạt em hả?”
Lý Từ Nhiệm chỉ có thể nói cho Diệp Quân Lâm biết. Nghe xong, Diệp Quân Lâm lạnh mặt nói: “Đi, tới nhà họ Trịnh đòi giải thích! Không thể bỏ qua cho họ được!”
“Hay là thôi đi, sau này ít tiếp xúc với họ là được” Lý Từ Nhiệm không muốn đi.
“Em không thể yếu đuối. Lần này em nhường họ thì họ sẽ càng lấn tới thôi.” Diệp Quân Lâm nói.
“Vâng, em đi theo anh.” Lý Từ Nhiệm kiên cường hơn. Nếu là trước kia, Lý Từ Nhiệm sẽ chỉ kêu Diệp Quân Lâm bỏ qua, sẽ không dám đi đòi giải thích.
Lúc này, nhà họ Trịnh đang đắm chìm trong bầu không khí sung sướng. Dự án 8 tỷ USD này sẽ khiến họ thu lợi nhuận ít nhất trên 1 tỷ 500 triệu USD, tổng tài sản của nhà họ Trịnh sẽ tăng vọt, hơn nữa còn sẽ mang lại rất nhiều giá trị tiềm tàng.
“Không thể không nói Lý Từ Nhiệm rất có thực lực, chuyện chúng ta không làm được mà người ta có thể giải quyết thoải mái.
“Chẳng qua là bị Diệp Quân Lâm mê hoặc, thật không nghe lời, không thì sẽ kiếm được bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Trịnh.”
Trương Văn Thống và Trịnh Quân Nga bất mãn nói. Ngô Thị Lan nghiêm túc nói: “Bà thấy chắc chắn là Diệp Quân Lâm đã tẩy não con bé.”
“Hửm? Sao cô lại trở về?”
Ngay sau đó, mọi người thấy Lý Từ Nhiệm đã trở lại, bên cạnh còn có Diệp Quân Lâm.
“Tôi đến để đòi lẽ phải.” Lý Từ Nhiệm lạnh lùng nhìn người nhà họ Trịnh. Trước đó cô chỉ có một thân một mình, nhưng bây giờ có Diệp Quân Lâm ở bên, cô không sợ.
“Đòi lẽ phải? Ha ha ha, cô kêu viện binh tới cơ à?”
“Sao? Chẳng lẽ còn kêu Diệp Quân Lâm đánh đuổi nhà họ Trịnh chúng †a?”
Trương Văn Thống và Trịnh Quân Nga cả giận nói. Ngô Thị Lan nhìn Lý Từ Nhiệm hỏi: “Cháu đến đòi lẽ phải? Đòi lẽ phải của ai? Nhà họ Trịnh nợ cháu hồi nào?”
“Bà ngoại, bà nợ cháu một lời giải thích.”
Lý Từ Nhiệm lạnh lùng nói.
“Bà nợ cháu hồi nào?” Ngô Thị Lan lạnh mặt hỏi lại.
“Chuyện cháu hứa với bà cháu đã làm được, còn bà thì sao? Bà chẳng những không thực hiện lời hứa mà còn liên hợp mọi người giả vờ như không biết. Bà ngoại, ông ngoại, cháu kính trọng hai người là trưởng bối, còn hai người thì sao? Lật ngược phải trái, còn ra dáng trưởng bối nữa không?”
Lý Từ Nhiệm lạnh giọng hỏi.
“Cô muốn ăn đòn thì có!” Trịnh Quân Nga và Trương Văn Thống cùng xông tới, muốn tát Lý Từ Nhiệm. Nhưng Trương Văn Thống vừa đi đến trước mặt Lý Từ Nhiệm thì đã bị đá văng ra ngoài.
Tất cả mọi người đều im phăng phắc, Diệp Quân Lâm thuận thế bắt lấy cổ tay Trịnh Quân Nga, giơ tay tát lên mặt cô ta.