Quá mạnh mẽ, quá mạnh mẽ rồi! Richard không thể ngò được, đội quân liên minh Chúa Tể hùng hậu lại bị phá hủy chỉ bởi một người.
Cuộc chiến đấu vẫn đang kéo dài.
Ba tiếng sau.
Liên minh Chúa Tế hoàn toàn bị xóa sổ.
Hàng trăm nghìn người đồng loạt ngã xuống.
Thế nhưng bên Lạc Việt cũng bị tổn thất nghiêm trọng.
Ba phần tư trong số họ đã hi sinh.
Một phần tư còn lại cũng đầy rẫy vết thương.
Nhóm Lý Thái Sơn và Lôi Minh Thanh còn đang thoi thóp.
“Cứu người, mau cứu người đi!” Trải rộng khắp núi đồi chỉ toàn tiếng cầu cứu.
Diệp Lâm Quân ép tới từng bước một với gương mặt lạnh lùng.
Bây giờ liên minh Chúa Tế chỉ còn lại Richard và đám cán bộ cấp cao.
Vừa thấy tình hình không ổn, đám Richard lập tức bỏ chạy.
Diệp Lâm Quân đuổi theo phía sau, hội hợp với đại quân bốn trăm nghìn người.
Nhưng không đuổi kịp đám người Richard.
Cơ giáp trên người bọn Richard có chức năng phi hành trên không, còn có thiết bị tàng hình nữa.
Tránh được sự dò xét của ra-đa.
“Được rồi, những tên chạy trốn đó không quan trọng!”
Diệp Lâm Quân không quan tâm cho lắm.
Dù gì thì chiến khu Tây Cảnh đã tuyên bố giành thắng lợi.
Bây giờ anh muốn cảm ơn ông lão nhất.
Không có ông ấy sẽ không có một anh mạnh mẽ như hôm nay.
Hơn nữa sẽ không có Lạc Việt của mai sau.
Tuy thời gian hơi dài.
Hơn nữa cả người Diệp Lâm Quân toàn là máu.
Nhưng điều đáng sợ là Diệp Lâm Quân không hề bị thương.
Ai có thể ngờ được trong một cuộc chiến bê thế cỡ này mà anh lại chẳng có một vết thương nào!
Anh đã khác xưa rồi.
Trước kia dù có thể thắng.
Nhưng cuối cùng Diệp Lâm Quân luôn bị thương nghiêm trọng, thậm chí có thể sẽ chết.
Tuy nhiên giờ đây anh không bị tổn thương gì Sau khi về đến chiến trường, Diệp Lâm Quân tìm được Tiêu Thấm.
Trong khi Tiêu Thấm cử động vài cái, mọi người chết lặng.
“Chúng ta thắng rồi!”
“Lạc Việt thắng rồi!”
Mọi người vui mừng phát khóc.
Chiến thăng này do họ dùng mạng đổi lấy!
Có được không dễ chút nào.
“Đúng rồi, gã.Jefferson đâu rồi?”