Diệp Thần tức giận đấm mạnh một cái ở trên vách tường.
Ngay lập tức, vách tường chỗ này lập tức đổ xuống, theo sau là cả một tòa kiến trúc đồ sộ cũng hóa thành tro bụi, khói bụi mù mịt dâng lên.
Thứ nhất, có thể thấy được sức mạnh thật sự của Diệp Thần quả thật rất mạnh, một đấm liền đánh sập cả một tòa kiến trúc.
Thứ hai, cũng có thể thấy được Diệp Thần tức giận như thế nào, bị một đứa con hoang khiêu khích như vậy, nhưng lại không thể giết được, quá khó khăn, quá tức giận.
“Cậu chủ tiếp theo tính như thế nào?”
Diệp Đông Long hỏi.
Ngay cả hắn cũng không nhịn được.
“Còn tính cái gì nữa, sự việc đã thành ra như vậy rồi, còn có thể thế nào? Rút lui!”
Trong một đêm, Diệp Thần liền rời khỏi Giang Bắc.
Hản không hiểu nổi, cha vì sáo lại đưa ra một quyết định như vậy.
Trước kia rõ ràng là đã đồng ý với hắn!
Sau khi bà đem Diệp Nguyên sắp xếp xong xuôi, Chí Oánh liền nhận được một cuộc điện thoại từ Diệp Minh Thiên.
“Người ta cũng đã thả, cô cũng nên thực hiện lời hứa đi chứ?”
Diệp Minh Thiên lạnh lùng nói.
“Được, Chí Oánh tôi nói được là làm được!
Nhưng tôi hy vọng ông không nên lật lọng!”
Chí Oánh chính là có ám chỉ.
Chỉ trích việc Diệp Minh Thiên trước kia từng có ý giết hại Diệp Quân Lâm khi hẳn còn là trẻ sơ sinh.
“Yên tâm đi, sẽ không! Cô cứ chuẩn bị xong, lát nữa tôi sẽ phái người tới đón cô đĩ!”
Diệp Minh Thiên vẫn là bộ dạng lạnh lùng nói.
“Ừ, được”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Liền truyền tới tin tức: không thấy Chí Oánh đâu.
“Không xong rồi!”
Diệp Quân Lâm thầm nói một tiếng không tốt.
Diệp Thần chắc chăn không thể vô duyên vô cớ lại bỏ qua cho mình, nhất định là có nguyên nhân nào đó.
Hôm nay xem ra khẳng định chuyện này nhất định có liên quan tới mẹ anh.
Mẹ anhrrất €ó thể đang gặp nguy hiểm…
Có thể tưởng tượng được, Chí Oánh hơn một nửa là đã có giao dịch gì đó với nhà họ Diệp.
Nếu không nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không bỏ qua mình.