Những người khác đều trợn tròn mắt.
Không ai nghĩ tới hai tên nước ngoài này lại to gan lớn mật đến như vậy.
Thậm chí còn trực tiếp xé bỏ toàn bộ giấy tờ của người khá!
c“Đám người hạ đẳng này! Cút ngay!”
Hai tên nước ngoài sau khi giơ ngón giữa với Lý Văn Uyên thì không ngừng xô đẩy chửi bới ông.
Lý Văn Uyên tức giận thét ầm lên.
“Tao liều mạng với tụi bây!” . Chí𝓃h chủ, rủ bạ𝓃 đọc ch𝓾𝓃g [ Trù 𝑚Tr𝓾yệ𝓃.VN ]
Lý Văn Uyên đương nhiên không phải là đối thủ của hai tên khủng long cao hơn mét chín này, chưa kịp làm gì trên mặt đã hẳn lên hai bạt tai.
Tình huống ngày càng trở nên mắt kiểm soát.
Nhân viên nhanh chóng bước ra hỗ trợ.
Dẫn đầu phía trước là một người đàn ông trung niên, đối phương nghiêm giọng.
“Tôi là Chương Lập Hi, giám đốc cục quản lý bát động sản. Có chuyện gì cứ trực tiếp giải quyết với tôi là được ạ!”
Mọi người nghe vậy liền vội vàng la lên.
“Mấy tên này chen hàng! Xé giấy tờ thủ tục của người khá!
cCòn ra tay đánh người nữa!”
Lý Văn đứng đó, trực tiếp kể lẻ những việc mà hai tên này làm với mình.
Chương Lập Hỉï nghe vậy, lập tức cho mời đối phương vào trong sảnh chính.
“Hai vị khách công việc đương nhiên là vô cùng quan trọng, có thể thấy được rõ ràng. Xin mời vào trong trước ạ!”
Dưới sự chứng kiến của hơn hàng chục người, Chương Lập Hi vậy mà lại làm ra chuyện khó coi đến vậy.
Hành động này đã dấy lên sự bất mãn của toàn bộ khách hàng.
Tại sao bọn họ lại được quyền đi vào?”
“Đúng! Bọn hàng chính là những tên chen hàng. Chẳng lẽ là người nước ngoài thì sẽ có đặc quyền hơn chúng tôi sao?”
Chương Lập Hi khẽ phất tay, ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Trước tiên tôi sẽ nói rõ nguyên nhân cho mọi người hiểu! Về mặt nào đó, người nước ngoài thật sự có quyền! Họ đến đất nước chúng ta, giúp chúng ta phát triển về mặt kinh tế và đã tạo ra ra cho chúng ta cơ hội để nâng cao thu nhập. Vậy nên, so với mọi người, bọn họ hiển nhiên quan trọng hơn rất nhiều!
Bọn họ chen hàng thì đã làm sao? Cũng chẳng ảnh hưởng đến mọi người bao nhiêu cả!”
Ông ta cứ như vậy mà nói ra lời giải thích của mình.
“Nhưng mà…”
“Còn nhưng nhị cái gì nữa? Không muốn làm thì đi về đi.”
Thái độ của Chương Lập Hï vô cùng cứng rắn.
Nghe Chương Lập Hi nói thế, mọi người chỉ còn cách ngoan ngoãn xếp hàng, không buông thêm lời phàn nàn nào nữa.
Lý Văn Uyên tức tới muốn nỗ phổi.
“Còn tôi, tôi cần một lời giải thích rõ ràng! Toàn bộ giấy tờ thủ tục của tôi điều bị tên đó xé nát cả rồi!”
Ông ta liếc nhìn đống giấy vụn vương vãi dưới đất, không chút để tâm nói.
“Thủ tục bị xé, cùng lắm thì làm lại cái mới thôi.”
“Vậy chuyện mấy tên đó đánh tôi thì tính thế nào?”
Lý Văn Uyên trực tiếp chỉ vào mặt mình.
Chương Lập Hï cười nhạo.
“Nhân viên của tôi nhìn thấy anh là người chủ động gây sự trước.”
ÔNG ác: Lý Văn Uyên cảm giác mình sắp tức điên đến nơi.
Lúc này, một nhân viên từ bên trong hót hải chạy ra, nói thầm vào tai Chương Lập Hi chuyện gì đó.
Biểu cảm trên mặt Chương Lập Hỉ lập tức thay đổi, ông ta trừng mắt nhìn Lý Văn Uyên.
“Anh còn muốn tiếp tục thực hiện thủ tục hay không?”
Lý Văn Uyên khó hiểu chau mày.
“Ông có ý gì?”
“Hai vị khách ban nãy cực kì tức giận với hành động thô lỗ vừa rồi của ông! Họ yêu cầu anh phải quỳ xuống và xin lỗi thì mới tha thứ và bỏ qual”
Chương Lập Hï nhanh chóng truyền đạt lại lời của hai người nước ngoài.
Lý Văn Uyên sửng sốt.
“Cái gì? Rõ ràng bọn họ là người xé toàn bộ giấy tò của tôi trước, sau đó còn không kiêng nể đánh người, bây giờ lại muốn tôi quỳ xuống xin lỗi? Cái loại lý lẽ gì vậy hả?”
“Haha! Nếu tính ra, đây vẫn là lỗi của anh!”
Ông ta vừa cười vừa nói một cách cực kỳ nghiêm túc.
Lý Văn Uyên ngắn người.
“Lỗi của tôi?”
“Anh có biết thân phận hai người này như thế nào không hả?
Công ty của bọn họ không biết đã thu về bao nhiêu lợi nhuận hàng năm, tạo ra cơ hội làm việc cho hàng trăm người. Chuyện này đối với thành phố Tô Hàng hay đối với mọi người đều là chuyện tốt! Thời gian của họ là vàng là bạc, chen hàng một chút thì có làm sao?”
“Anh làm lãng phí thời gian của bọn họ, chẳng phải người sai là anh sao?”
Lý Văn Uyên bị những lời nói mang tính ngụy biện này làm cho đầu óc choáng váng.
“Cái gì cơ? Tôi?”
“Tôi cái gì mà tôi? Bây giờ anh có còn muốn làm thủ tục không hả? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không chịu đứng trước mặt hai vị khách kia nói lời xin lỗi thì thủ tục này đừng mong được hoàn tắt! Anh có tin hay không?”
Chương Lập Hi không chút xấu hỗ, trực tiếp uy hiếp người đang đứng trước mặt mình.