Ai cũng muốn biết gương mặt dưới mặt nạ Viêm Long kia trông như thế nào.
“Tôi tập hợp mọi người lại đây chỉ có một mục đích, cảnh cáo các vị: Nên sử dụng thời gian và sức lực vào chuyện hệ trọng, đừng lãng phí vào những điều vặt vãnh!”
“Là chiến thân, chiến vương của Lạc Việt, mục đích của tất cả là giữ gìn Lạc Việt, bảo vệ từng tấc đất của non sông! Đừng làm những chuyện không cần thiết khác!”
Nhất Vũ Kiên Vương vừa dứt lời thì Phàn Thăng Nam và Trần Hữu Đạo đều sững người.
Người khác nghe anh nói không có cảm giác gì.
Còn hai người vừa nghe đã cảm thấy rung động trong lòng.
Chẳng phải ban nãy bọn họ vừa làm chuyện không hệ trọng à? Lãng phí thời gian và sức lực cho Diệp Lâm Quân…
Có vẻ như lời của anh đang nhắc nhở họ?
Không!
Đây là đang cảnh cáo họ!
Nhưng chuyện này vừa diễn ra mà.
Làm sao Nhất Vũ Kiên Vương biết được?
Cảm giác sợ hãi dâng lên não.
Chẳng lẽ bọn họ bị giám sát?
Đối với Nhất Vũ Kiên Vương, họ có vài phần tò mò nhưng phần nhiều là tin phục!
Anh thật sự không muốn hai người này lãng phí thời gian cho mình, nên đành dùng biện pháp này nhắc nhở họ.
Thế nhưng, đương nhiên bọn họ sẽ không từ bỏ chuyện này.
“Nếu có nhiệm vụ, tôi sẽ dùng phương thức đặc biệt để thông báo cho các vị! Được rồi, giải tán đi!”
Sau khi anh dặn dò đám người bèn nhanh chóng rời khỏi.
“Trần Hữu Đạo, chẳng phải anh vẫn luôn kiêu ngạo khó thuần à? Ai cũng không phục cơ mà?
Sao thế? Bây giờ anh sợ rồi ư?”
Phàn Thắng Nam cười lạnh hỏi.
Trần Hữu Đạo mà cô ta.quen đâu phải thế này.
Đây hình như là lần đầu tiên anh ta như thế này.
Mặt anh ta đầy khó xử: “Tôi đối mặt anh ấy, đến cả dũng khí khiêu chiến cũng không có! Sao không phục cho được?”
“Anh từng nghĩ qua thân phận của anh ấy chưa?”
“Tôi đoán anh ấy đến từ bốn môn phiệt lớn nhất, hoặc càng quyền lực hơn! Tôi không tưởng nổi trong thế tục có người mạnh đến mức này!”
Đây là lần đầu tiên Trần Hữu Đạo hoàn toàn chịu thua!
Chênh lệch quá nhiều!
Khí thế của người ta vừa xuất hiện, Trần Hữu Đạo đã biết mình sẽ thưa cực kỳ thảm hại!
Cơ bản là không thể đuổi kịp…
Anh ta đến một chút dũng khí cũng không có.
Bây giờ động lực để anh ta kiên trì chỉ còn Diệp Lâm Quân…
Anh là người duy nhất giúp anh ta tìm lại cảm giác sống.