” Cả Chí Oánh và Lý Từ Nhiệm đều sửng sốt. Chính anh là người nói sẽ đưa Chí Oánh đi. Bây giờ bà ấy muốn rời đi, ngược lại anh lại không vội.
Anh thế là có ý gì? Nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của hai người họ, Diệp Quân Lâm giải thích: “Đi, chắc chắn phải đi! Nhưng món nợ cần tính sổ thì không thể bỏ qua được!”
“Hơn 20 năm nay bọn họ ức hiếp mẹ, con sẽ trả lại gấp đôi! Cho nên con sẽ đợi bọn họ ở đây!” Diệp Quân Lâm tiến lại gần. “Con trai, mẹ chịu chút khổ cực không quan trọng! Điều quan trọng là con không sao, thì mẹ mới vưi lòng.
Người sắp tới là Trấn Giang Vương. Chúng ta trốn còn không kịp, sao chúng ta dám tìm ông ta tính sổ chứ!”
“Nhanh đi thôi!’ Diệp Quân Lâm kiên định nói: “Võ Tiêu, cô đưa bọn họ đi trước đi!” Diệp Quân Lâm đưa mẹ và Lý Từ Nhiệm vào trong xe. Võ Tiêu lái xe đi nhanh chóng.
Chỉ còn lại một mình Diệp Quân Lâm. Trấn Giang Vương và những người khác đến rất nhanh.
Ngoài chục chiếc xe còn có vài chiếc xe tải lớn. “Cạch!” Vài trăm người xuõng xe. Trấn Giang Vương, nói một cách đễ hiểu, ông ta là hoàng đế của thành phố nhỏ này. Ông ta chỉ cần phất tay, tất cả những người cần đến đều đã đến. Trấn Giang Vương Ngụy Thiên Phàm và Ngụy Nhất Phi đã đến ngôi nhà nhỏ, chỉ thấy một bóng người đang chắp tay trên lưng, vẻ mặt lạnh lùng, như thể đặc biệt chò đợi họ. “Người đâu rồi? Còn con chó cái Chí Oánh đó nữa?” Trấn Giang Vương hét lên. Ngụy Nhất Phi kêu lên: “Đi rồi, có lẽ là chạy rôi.
Vừa rồi có xe ở bên ngoài.”
“Cha, để con đi tìm!”
“Không cần, toàn bộ thành Trường Giang đều là tai mắt của ta, bọn chúng chạy không thoát đâu!”
Trấn Giang Vương lạnh lùng nói.
Ông †a bước vào sân, nhìn chằm chằm vào.
Diệp Quân Lâm và hỏi: “Cậu có phải là đứa con hoang của Chí Oánh không?”
Diệp Quân Lâm vẻ mặt lạnh lùng, không trả lời.
“Hả? Không phải cậu đã bị bỏ rơi trên đường rồi sao? Làm sao tìm được thành Trường Giang?”
Trấn Giang Vương rất tò mò không hiểu tại sao Diệp Quân Lâm có thể làm được điều đó.
“Tên nhóc, cha tao đang hỏi mày đấy! Mày câm à? Sao không trả lời?”
Ngụy Nhất Phi tức giận nói.
“Ông, không đủ tư cách!”
Câu trả lời của Diệp Quân Lâm khiến Trấn Giang Vương sửng sốt.
Khẩu khí cũng lớn lắm.
Có kẻ dám nói với ông ta như vậy sao?
“Trấn Giang Vương đúng không? Gần 30 năm nay, là ông giam giữ mẹ tôi?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Trấn Giang Vương mỉm cười nói: “Đúng vậy, chính tôi đã giam giữ con chó cái đấy!”
“Ban đầu, nhà họ Diệp ở Kinh Thành chỉ cần tôi giam giữ bà ta ở thành Trường Giang.
Chỉnh tôi đã đề nghị thu hẹp phạm vi và giam bà ta ở con phố này!”
“Chính tôi là người cắt đứt mọi liên lạc xã hội của bà ta và không cho bất cứ ai tiếp xúc với bà ta!”