Trịnh Quân Nga càng nói: “Tôi sẽ báo chuyện này cho nhà họ Trương, nhà họ Trương chắc chắn sẽ dùng hết lực lượng giết chết Diệp Quân Lâm!”
Người nhà họ Trịnh đều muốn báo thù.
Nhất định phải rửa nỗi nhục mà Diệp Quân Lâm mang lại cho họ.
Trịnh Văn Viễn không lên tiếng. Nhưng một khi có người trả thù Diệp Quân Lâm, anh ta sẽ đứng ra ngăn cản.
Sau khi rời khỏi nhà họ Trịnh, Lý Từ Nhiệm thở phào nhẹ nhõm: “Thật thoải mái.”
Từ trước tới nay, cô vẫn luôn nhường nhịn nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh, chưa bao giò cứng rắn như lúc này. Nhất là ép Ngô Thị Lan phải xin lỗi, còn thực hiện những gì mình vốn nên được.
“Lúc nãy anh thật đáng sợ, không ngờ anh lại đánh gãy chân của anh rể.” Lý Từ Nhiệm tò mò nhìn Diệp Quân Lâm.
“Loại người đó chính là muốn ăn đòn!
Anh ta dám tát em thử xem?“ Diệp Quân Lâm nói.
Lý Từ Nhiệm ôm lấy Diệp Quân Lâm, cảm thấy cái ôm này thật ấm áp. Vì cô, Diệp Quân Lâm không tiếc tranh đấu với quyền quý, tranh đấu với cả nhà họ Trịnh.
Cho dù anh ấy hai bàn trắng thì sao? Cho dù anh ấy chỉ biết ăn bám thì sao? Mình vẫn sẽ tiếp tục nắm tay anh ấy đi tiếp!
Cuối cùng, Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm ở trong căn hộ của tập đoàn Tam Tỉnh. Lý Từ Nhiệm rất hài lòng, như vậy thì sau này sẽ tiện tăng ca hơn, đồng thời còn có thể tránh xa nhà họ Trịnh.
“Chúng ta kết hôn sớm một chút nhé?”
Lý Từ Nhiệm hơi sốt ruột. Cứ mãi không kết hôn thì sẽ là tai họa ngầm.
Diệp Quân Lâm cười nói: “Em đừng lo, người khác không thể can thiệp được đâu.
Huống chỉ anh còn chưa hoàn thành niềm vui bất ngò dành cho em đâu.”
“Vâng, thế thì em chờ anh cho em một lễ cưới.” Lý Từ Nhiệm thật sự rất mong chờ.
Kế tiếp, nhiệm vụ của Lý Từ Nhiệm rất nặng nề, chẳng những là tập đoàn Lạc Thiên mà còn có dự án 8 tỷ USD. Diệp Quân Lâm thì lại rất rảnh rỗi, thỉnh thoảng đi kiểm tra tiến độ xây dựng nhà tân hôn.
Mấy ngày sau, tin tức thủ trưởng số một của chiến khu Tây Cảnh sắp tới Hoa Lư đã lan truyên ôn ào huyên náo. Tân Uyên tuyên truyền khắp nơi, chỉ hận không thể khiến người dân đều biết. Rất nhiêu người trong giới thượng lưu đã sớm tổ chức nghỉ thức chào đón. Nhà họ Chí thậm chí còn tận dụng mối quan hệ chỉ tiên phong tỏa một nửa sân bay, chỉ vì chào mừng Tân Uyên. Vì thế, nhà họ Chí đã đến sơn trang Ngũ Hồ từ sáng sớm.
“Nghe chưa? Nghi thức hoan nghênh ngày mai phải làm cho tốt.” Chí Đông Phương cố ý căn dặn.
Hôm sau, khu vực nhà ga hàng không TÌ của sân bay quốc tế Hoa Lư đều bị phong tỏa. Các gia tộc hào môn ở Hoa Lư cũng đều tập trung ở đây để chào đón. Chỉ có quân khu là không đến nghênh đón. Chung quy lần này Tần Uyên trở về, nói với người ngoài là để dưỡng thương, mục đích là mê hoặc kẻ địch, Tần Uyên vẫn còn khỏe mạnh lắm.
Cuối cùng trong sự mong đợi của mọi người, Tân Uyên xuất hiện.