Cường giả cấp chí tôn lần lượt ngã xuống.
Bọn họ lui dần về sau, đã rút đến phòng tuyến thứ năm.
Phía sau còn bị đám tà môn ma đạo công kích.
Họ đã hoàn toàn bị bao vây.
Vốn dĩ có thể chịu thêm hai hoặc ba ngày.
Nhưng hôm nay xem ra, quá lắm là nửa ngày toàn quân của họ sẽ bị tiệu diệt hết.
Kể cả Tiêu Phong và những người dẫn đầu cấp cao đều đang chồng chất vết thương.
“Chậm, vẫn còn quá chậm!”
“Chúng ta đã thua ở trận Tây Cảnh, hiện nay mọi hy vọng đều tập trung vào chúng ta!”
“Bây giờ chúng ta không được phép có tâm tư ngoài luồng, mọi người phải đoàn kết lại. Công cuộc chiếm đóng Lạc Việt không thể bị thất bại trong gang tấc được!
“Đúng vậy, cứ hành động đi thôi!”
Thời khắc quyết chiến.
Lý Chính Quốc, Hứa Chính Kiệt và cán bộ cấp cao đang bàn bạc.
Trước kia, họ thật sự không hợp nhau mấy.
Không có một người lãnh đạo nào ra trò.
Tuy nhiên trong thời khắc quan trọng cuối cùng, bọn họ phải đoàn kết lại.
“Tiến công! Tràn lên tấn công tiêu diệt kẻ địch, không cho chúng có bất cứ cơ hội nào!”
Tập đoàn Tam Hưng liên hợp buộc nhóm Tiêu Phong phải chịu đợt công kích đầu tiên vô cùng tàn nhẫn.
“Giết!
Tất cả các thế lực lớn và cường giả hùng mạnh ào ạt xông ra.
Tổng cộng đến gần hai trăm cường giả lục trọng thiên.
Ba nghìn cường giả ngũ trọng thiên.
Tất cả các thế lực lớn đều lấy át chủ bài của mình ra.
Vốn dĩ những thế lực này đều nói dối cho qua chuyện.
Thực chất họ không muốn góp sức.
Ví như họ thật lòng không muốn cử ra năm cường giả lục trọng thiên.
Thậm chí người ta còn khó nhìn thấy cường giả tứ trọng thiên nữa là.
Đây cũng là điểm quan trọng mà chiến khu Đông Cảnh cứ lần lữa chưa bị đánh chiếm.
Nếu không, dựa vào thế lực thật sự của bọn họ thì nhóm Tiêu Phong chắc chắn không sống tới bây giờ.
Ngoài phiên bản được nâng cấp ra thì những vũ khí Sát Thần khác của Hứa Chính Kiệt đều được tận dụng.
Bọn họ không cho nhóm Tiêu Phong có cơ hội để thở dốc.
Tiêu diệt chỉ trong một lần.
“Thủ, nhất định phải phòng thủ chặt chẽ!”
Nhóm Tiêu Phong ôm tâm trạng toàn quân sẽ bị diệt sạch: Những anh em ở Trấn Thiên Điện đã làm tấm gương cho họ rồi.
Họ còn sợ gì nữa?
“Uỳnh uỳnh uỳnh…”
“Phập phập phập…”