“Diệp Lâm Quân đã từng nói, chỉ cần anh ta thua, sẽ từ bỏ vị trí Chiến thần Côn Luân!”
Thất Sát nói.
“Tôi đợi được chúc mừng Chiến thần Côn Luân mới bảo vệ Lạc Việt chúng ta!”
Vào lúc này, hàng trăm gia tộc trong kinh thành, thậm chí nhà họ Diệp, họ Long đến cả họ Lâm đều quỳ xuống trước mặt Trần Hữu Đạo, cùng nhau hô hoán Trần Hữu Đạo phất tay: “Được, từ nay về sau, tôi sẽ trở thành Chiến thần Côn Luân mới!”
“Hahahaha…”
Ngày này, anh đã đợi quá lâu quá lâu rồi.
Tại một nơi nào đó ở Lạc Việt.
Có vài người đang uống trà.
“Thưa ngài, dưới sự can thiệp của chúng tôi, Diệp Lâm Quân đã bị đánh bại, khả năng cao anh ta sẽ chết!”
Có người đột ngột đến báo tin.
“Được rồi, hahaha, anh ta cuối cùng cũng gục ngã rồi!”
Một người đàn ông trung niên cười lớn.
Ngoài ra còn có một số nơi ở nước ngoài.
Đỗ Thiên Nhất, Võ Quốc, Hải Quốc đều lần lượt nhận được tin Diệp Lâm Quân thất bại, thậm chí là đã chết.
Dường ñhữ khắp nơi đều hò reo hân hoan.
Sự tồn tại đáng sợ trấn áp họ trong nhiều năm cuối cùng đã sụp đổ…
Cứ như ngày quốc khánh cả thế giới vậy!!!
Đã từng hận Diệp Lâm Quân bao nhiêu, vào lúc này liền cảm thấy vui sướng bấy nhiêu.
Trước nhà họ Diệp.
Đám người Lý Từ Nhiệm, Chí Oánh cũng lao đến trước mặt Diệp Lâm Quân.
“Lão đại.”
“Hạo Quân…”
“Con trai…”
Mọi người đều đang gọi anh tỉnh dậy.
Lắc lắc vài cái, Diệp Lâm Quân vẫn không tỉnh lại.
Hơn nữa cơ thể anh lại dần cứng lại, lạnh lẽo hơn.
Lý Từ Nhiệm ngập ngừng đưa ngón tay lên trước mũi…
“Không còn hơi thở nữa rồi…”
Lý Từ Nhiệm sợ đến mức phát điên.
“Chồng ơi!!!”
Lý Từ Nhiệm điện cuồng gào thét.