Khắp nơi đều là khói lửa của chiến tranh và khung cảnh điêu tàn.
“Phập!”
“Phập!”
Cường giả cấp tông sư lần lượt ngã xuống.
Cuối cùng, hai mươi phút trôi qua, trận trận chiến không còn một ai đứng vững.
Những cường giả hoặc là chết hoặc là bị thương, toàn bộ đều la liệt trên mặt đất.
Còn Diệp Lâm Quân vậy mà cũng…
Anh vậy mà cũng không chống cự nổi, cùng ngã khuyu xuống đất giống như các cường giả tông sư khác.
Tuy anh đã chém giết được hơn trăm cường giả tông sư, nhưng anh cũng bị thương rất nặng, đổ máu không ít.
“Khu khụ khụ…’ Anh ho liên tục.
Mỗi lần ho, khóe miệng không ngừng trào ra máu.
Càng đáng sợ hơn là Viêm Long Kiếm có sức mạnh vô địch cũng bị gấy làm đôi.
Có thể thấy cuộc chiến này khốc liệt biết bao nhiêu! “Cái…
cái này…
“Hơn năm trăm cường giả cấp tông sư đều bị đánh bại? Hơn nữa là bị một người đánh bại?” “Làm sao có thể? Hắn là thần sao?” Ánh mắt hoàng tử Vincent tỏ vẻ khó tin.
Anh sắp qục ngã rồi, nhưng anh không phải thần, anh chỉ là một người dân Lạc Việt bình thường.
Không có anh, vẫn sẽ có một Diệp Lâm Quân khác xuất hiện, kế thừa tinh thân của Lạc Việt.
“Ha ha ha…”
Nhưng Hắc Long đột nhiên lại bật cười rất lớn.
Phương pháp của hắn ta có hiệu quả rồi.
Mặc dù tổn thất rất lớn, nhưng cuối cùng cũng ép Diệp Lâm Quân đến chết.
“Hắn cuối cùng cũng gục ngã!” “Cho dù chúng ta có tổn thất nặng nề thế nào? Hắn cuối cùng cũng ngã xuống!” “Người đâu, nghe mệnh lệnh của ta, giết chết hắn! Tuyệt đối không được để hắn sống!” Hắc Long ra lệnh.
Một khắc hắn cũng không thể đợi được, hắn rất muốn giết Diệp Lâm Quân ngay lập tức.
Hàng vạn cường giả cấp thần ở phía sau lần lượt động thủ.
“Tiêu rồi tiêu rồi, lân này tiêu thật rồi!” “Nhất Vũ Kiên Vương có sức mạnh vô địch không sai, nhưng ngài ấy cũng đã tới giới hạn rồi!” Đây là thời khắc đáng lo ngại nhất của Lạc Việt.
Mọi người đều biết Diệp Lâm Quân đã đến cực hạn của mình rồi.
Anh không thể chống cự nổi nữa…
‘Cộp cộp cộp…
Hàng vạn cường giả chiến thần lao tới giết Diệp Lâm Quân.
Bọn họ dừng lại trước mặt Diệp Lâm Quân.
“Nhất Vũ Kiên Vương cậu hãy mau sớm đầu hàng! Hà tất gì phải chống cự chứ? Cuối cùng chẳng phải cũng thất bại sao?” “Đúng vậy, chống cự đến bây giò hay là để chúng tôi giết cậu, long kỳ Lạc Việt mà cậu bảo vệ há chẳng phải cũng sắp bị chúng tôi hủy hoại sao?” “Không phải cậu rất mạnh à? Đến đây, tiếp tục đi! Xem cậu có bảo vệ được nữa không?”
Mọi người đều cười nhạo Diệp Lâm Quân.
“Cậu nhìn lại mình đi bây giờ còn đứng lên nổi không, tôi sắp đem long kỳ Lạc Việt nghiền nát rồi này!” Một cường giả thần cấp bước tới trước mặt Diệp Lâm Quân nói.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, đối với các chiến sĩ Lạc Việt mà nói, long kỳ còn quan trọng hơn cả tính mạng!”
“Đúng là cách giết người tàn nhẫn nhất!”
“Nếu đứng trước mặt chiến sĩ này mà phá hủy long kỳ, đó chính là sự sỉ nhục nặng nề nhất!
Đừng, đừng mà…”
Người dân Lạc Việt đang theo dõi cảnh này đều bật khóc “Hửm?”
Khi tay anh vừa chạm vào long kỳ Lạc Việt, đột nhiên có một bàn tay lớn giữ lấy cổ tay của anh.
“Am”
Cùng lúc đó, một cỗ lực xuyên qua cánh tay truyền đến toàn thân.