Mọi người sửng sốt.
Há hốc mồm.
Đây là chê ít người hả?
Gặp phải hoàn cảnh khó khăn như này, vẫn còn kiêu ngạo được như thế hả?
Đầu óc không bình thường hay bị điên rồi?
“Nếu cậu đã muốn bắt chúng tôi nghe lời, thì chúng tôi sẽ giải quyết theo lệ cũ!”
Thạch Thanh Sơn nói.
“Nói nghe xem nào!”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Cậu đánh bại người của chúng tôi, đánh đến khi chúng tôi phục, chúng tôi sẽ nghe lời cậu. Còn ngược lại, thì cậu phải nghe lời chúng tôi! Tập đoàn Vân Đình phải cho chúng tôi!”
Thạch Thanh Sơn cũng là một lão. hồ ly.
Cơ hội như này mà không bắt nạt thì phí quá.
Diệp Quân Lâm gật đầu: “Được, được thôi!”
“Bên chúng tôi có một người ra….”
Diệp Quân Lâm chỉ vào Bạch Hỏ.
“Còn bên phía các ông, tới bao nhiêu tính bấy nhiêu…”
Câu nói làm tức chết người mà.
Diệp Quân Lâm vừa nói ra câu này.
Các lão đại của tỉnh thành đều tức giận trừng mắt nhìn họ.
Này con mẹ nó coi thường người khác quá rồi đấy?
Nơi này là tỉnh thành!
Đây là địa bàn của họ hả?
“Được, tôi hy vọng rằng lát nữa cậu vẫn có thể ngông cuồng như này!”
Thạch Thanh Sơn lạnh lùng nói.
“Đi thôi, chúng ta đổi sang chỗ khác!”
Thạch Thanh Son lại nói.
Địa điểm thay đổi, trở thành sân đấu quyền ngầm.
Xung quanh sân đấu quyền có khoảng hơn ngàn người đang quây quanh.
Các lão đại ở tỉnh thành đều lôi con át chủ bài ra.
Sư gia nhìn Diệp Quân Lâm rồi cười khẩy nói: “Một người, đấy là lời cậu nói đấy, đừng trách chúng tôi cậy đông hiếp yếu!”
Sư gia ra lệnh một tiếng, lập tức có máy trăm cao thủ xông về phía Bạch Hồ.
Trường đao trong tay lóe ra hàn quang chói mắt, sát khí tứ phương.
Bạch Hỗ nhìn đám người đấy đánh tới, nụ cười từ từ càn TỠ.
“Phanh!”
Với cú đắm đầu tiên, anh đã đánh gục tên thứ nhất bay đi mấy chục mét.
Sau khi người đó rơi xuống đắt, thì không động đậy nữa.
“Phanh!”