Đông Ca rồi.
Toàn bộ người của Đảo Đông Ca đều xông lên những không thể ngăn cản được quá một phút đồng hồ.
Quá mạnh rồi!
Hai người đã đạp dí võ đạo Đảo Đông Ca xuống đấy!
Còn có mỗi một chỗ là tầng cao nhất của tháp Dương Anh.
Bỗng dưng trước mắt xuất hiện sáu người.
Con át chủ bài của Đỗ Thiên Nhất – lục đại tông sư.
Không đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ông ta tuyệt đối sẽ không dùng đến sáu người này.
“Diệp Lâm Quân mày sẽ chết tại tầng này!”
Lục đại tông sư sống chết nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân.
Ánh mắt Bắc Thiên Vương lạnh lùng nhìn chòng chọc sáu người: “Điện chủ, giao bọn họ cho tôi!”
“Được!”
Diệp Lâm Quân đi thẳng đến chỗ cao nhất.
Lục đại tông sư muốn ngăn cản Diệp Lâm Quân lại bị Bắc Thiên Vương nhing chòng chọc vào.
Bảy người nhanh chóng đánh nhau ở trong một không gian nhỏ hẹp.
Chỗ cao nhất của tháp Dương Anh; có Quỷ Kiếm đang ngồi xổm.
Hai mắt nhắm chặt.
Đỗ Thiên Nhất đứng ở bên cạnh.
Hôm nay thời tiết của Thành phố Giang Bộ rất xấu, mây đen dày đặc.
Đến nỗi nửa tháp Dương Anh đều đã bị mây đen che phủ.
Ở nơi cao nhất chỉ có tiếng gió rít và mây đen bao phủ.
Giữa trời đất là một mảng xơ xác tiêu điều.
Một cơn bão đang tiến đến…
“Cạch cạch cạch..”
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.
Vẻ mặt của Đỗ Thiên Nhất liền thay đổi.
Tên đó đến rồi…
Rất nhanh, bóng dáng của người cả thân đang nhuốm máu kia xuất hiện.
“Rầm!”
Bỗng dưng Quỷ Kiếm mở to hai mắt, hình như bên trong đang ở tia chớp chạy quanh.
Lại xuất hiện một luồng khí vô cùng đáng sợ xuất hiện, phát ra âm thanh ầm ầm vang động.
Cả người đều là máu…
Nhưng Đỗ Thiên Nhất nhìn cả nửa ngày trời, phát hiện máu kia đều không phải là của Diệp Lâm Quân.
Đáng sợi Đánh nhau với mười vạn người, anh lại không hề bị thương một chút nào.
Hơn nữa khí tức của Diệp Lâm Quân rất vững vàng, nhẹ nhàng bước đến.
Không hề giống như một người đã trải qua một cuộc chiến ác liệt.
Đỗ Thiên Nhất vừa thấy liền cảm thấy khủng bố.