Ngay cả anh cũng cảm nhận được.
“cô.”
Trần Hữu Đạo suýt bị tức chết nhưng không thể chứng minh.
“Chuyện của anh để sau hãy nói! Bây giờ không phải lúc tôi tranh luận với anh, lề mề chậm chạp!”
Phàn Thắng Nam cũng trừng mắt nhìn lại anh ta.
Ánh mắt của mọi người lại tập trung vào Diệp Lâm Quân và Phàn Thắng Nam.
Tuy nhiên, ba lý do của cô ta đều được ủng hộ bởi đa số những người ở đây!
Người được phong làm Nhất Vũ Kiên Vương nhất định phải có năng lực và chiến công trên tay.
Không thì anh ta lấy gì để phục mọi người?
Đây là nhân vật đột nhiên xuất hiện, lại được phong thành Nhất Vũ Kiên Vương.
Mọi người hoặc tò mò hoặc không phục.
Vệ quân Viêm Long thật ra có thể công bố trực tiếp thân phận của Nhất Vũ Kiên Vương.
Nhưng bọn họ có lo lắng riêng.
Thứ nhất, để Diệp Lâm Quân quét sạch kẻ thù trong bóng tối.
€ó thể làm rối loạn và kinh sợ kẻ thù.
Dù sao chẳng ai biết Nhất Vũ Kiên Vương là aí?
Có bối cảnh thế nào?
Năng lực ra sao?
Đạt được quân công gì?
Uy hiếp mức nào?
Toàn bộ đều không biết.
Không biết mới là đáng sợ nhất!
Không hiểu rõ, mọi người sẽ không tùy tiện ra tay.
Mọi người sẽ điều tra xem là ai, tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và nhân lực.
Đồng thời họ cũng sợ hãi hơn.
Đây cũng là lý do mà vệ quân Viêm long ẩn giấu bí mật giúp anh.
Phàn Thắng Nam đúng là phái yếu không chịu thua đấng mày râu.
Cô ta mở to mắt, nhìn thẳng vào anh, lớn tiếng nói: “Mời Nhất Vũ Kiên Vương cho tôi một lý do để tin phục! Cho tất cả mọi người một lý do tin phục!”
“Đúng thế, chúng tôi cũng muốn lý do để tin phục!”
Có người ra mặt, mọi ñgười đồng loạt ủng hộ.
Tất cả đều muốn có một lý do!
“Việc này..”
Tình huống này, đến cả vệ quân Viêm Long cũng luống cuống chân tay.
Bọn họ chưa suy nghĩ đến sẽ có người quấy nhiễu buổi lễ.
Nhưng tình huống này, đúng là không cần suy Xét.
Dưới góc nhìn của bọn họ, tuyệt đối sẽ không ai ý kiến.