Bé Quân ngả người vào lòng anh.
Vẻ mặt của Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh đều bó tay.
Cô bé cứ luôn miệng nói đã nhìn thấy Diệp Lâm Quân.
Hai người đã hết cách rồi.
Diệp Lâm Quân cười nói: “Ba cũng nhìn thấy con!”
“Thật ạ?”
Bé Quân lộ vẻ hào hứng.
“Ba mang quà về cho con nè, anh Vương, anh lấy quà đến đây giúp tôi!”
Diệp Lâm Quân đặn dò.
Bắc Thiên Vương lấy ba hộp quà từ xe ra.
Đây là vật kỷ niệm của lễ Phong Vương, chỉ cần là khách quý đến tham dự đều được nhận.
Diệp Lâm Quân lẫy ba thứ, xem như món quà đưa tặng bé Quân, Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh.
Vật kỷ niệm bao gồm huân
Chương kỷ niệm và hai bức tranh.
Giá cả sản xuất rất thấp nhưng chúng lại vô giá.
Nghìn vàng cũng không mua nổi! Không khoa trương nếu nói rằng một bộ quà tặng của lễ Phong Vương ra giá ba tỷ rưỡi, chắc chắn cũng có người xếp hàng, tranh giành nhau mua để sưu tập.
Dù sao thứ này cũng quá hiếm!
Hoàn toàn không mua được, chỉ những người tham dự mới có…
Bé Quân rất hào hứng nhìn hộp quà.
Lý Từ Nhiệm.và Chí Oánh cũng vui vẻ.
Đây là vinh quang thuộc về bọn họ, là đồ vật đáng giá cất giữ cả đời.
Lý Từ Nhiệm mỉm cười, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Xem ra Diệp Lâm Quân không phí công đi Kinh Thành một chuyến.
Anh còn mang vật kỷ niệm về nhà.
Mọi người ở đó vẫn còn tình nghĩa.
“E là đồ giả quá?”
Một giọng nói lạnh lùng quát lớn.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Trịnh Quân Nga đi vào giữa sân.
“Chồng tôi đã lấy vật kỷ niệm ra rồi mà cô dám nói chúng là giả ư?”
Lý Từ Nhiệm giận dữ nói.
“Lý Từ Nhiệm, cô cũng xem livestream đúng không? Khách quý dự lễ cũng không nhiều, từng người đều xuất hiện trên màn hình, nhưng cô có nhìn thấy Diệp Lâm Quân không?”
Trịnh Quân Nga hỏi.
“Tôi…”
Lý Từ Nhiệm nghẹn lời, cô quả thật không nhìn thấy.
“Lê Quân thấy ba! Lê Quân nhìn thấy!”
Bé Quân hô.
Trịnh Quân Nga khinh thường, hừ lạnh nói: “Lý Từ Nhiệm, cô xem lại đi, con gái của cô cũng bị dạy dỗ thành thế này rồi, mở miệng là nói dối! Thật sự quá ghê gớm đi!”